Cho dù tôi có tập hợp lực lượng cả người, kèm theo Hỏa Thiên Công và nhiều thuộc tính hợp kích thì vẫn chỉ có thể phá vỡ một mảnh vảy của đối phương mà thôi, cũng chỉ đến như thế thôi.
Có thể tưởng tượng ra được, chênh lệch của tôi và gã lúc này lớn đến cỡ nào.
Giao long bắt đầu liên tiếp giãy giụa, phóng thích ra uy áp rồng mạnh mẽ. Năm vị tiền bối dồn hết sức lực đè ép nhưng vẫn không sao ngăn được.
Năm phút sau, một tiếng rồng ngâm vang lên.
Giáo chủ nhật nguyệt trong hình hài giao long lần nữa phá vỡ bốn món pháp bảo trấn giữ Đạo môn. Hơn nữa trong đó còn có ba món là ba loại trong chín món bảo vật Đạo môn.
Long uy mạnh mẽ quét sạch, bao gồm cả Bạch Nguyệt tiền bối trong đó. Tất cả những người đang có mặt ở chỗ này ngay lập tức bị chấn té bật ngửa trên đất.
Có một vài đạo hữu ở dưới loại sóng năng lượng dao động mạnh mẽ này trực tiếp bị đánh chết, thất khiếu chảy máu.
Sau khi giáo chủ Nhật Nguyệt phá vỡ phong ấn trấn áp xong, mới hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ như vậy mà muốn trấn áp bản tôn, mơ mộng hảo huyền.”
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nguyệt chân nhân đã đứng lên: “Yêu nghiệt, đừng quá đắc ý.”
Ông ấy nói xong, ngoắc tay một cái, một thanh trường kiếm bay tới.
Bạch Nguyệt chân Nhân lập tức giơ kiếm giết lên tận trời.
Ở cách mặt đất hơn mười mét, đạo khí mạnh mẽ bộc phát, một kiếm này khẳng định vô cùng uy lực.
Nhưng ai ngờ, giáo chủ Nhật Nguyệt phất đuôi rồng một cái.
"Bốp" một tiếng, quất vào trên người Bạch Nguyệt chân nhân.
Bạch Nguyệt chân nhân hét thảm một tiếng, rơi thẳng xuống nện lên trên mặt đất.
"Rầm" một tiếng, nện mặt đất thành một cái hố sâu.
"Sư phụ…"
"Minh chủ…"
Rất nhiều đồng đạo chạy tới.
Tôi lại đang ở ngay bên cạnh, mới bụm ngực, vội vàng tiến lên phía trước: "Tiền bối, Bạch Nguyệt tiền bối…"
Chờ tôi đi tới trước mặt tiền bối thì tiền bối đã hấp hối gần chết. Mới vừa rồi ông ấy còn khoảng bốn mươi tuổi, bây giờ lại đang cấp tốc già yếu, mới đảo mắt đã giống như tám chín mươi tuổi. Ngay cả tóc cũng rụng xuống.
Rõ ràng sau khi ông ấy bị thương nặng, thời gian của bùa hóa giải đã đến.
Tiền bối… không sống nổi.
Cả người ông ấy toàn là máu tươi, xương gãy khắp người, cơ bản không có cách nào nhúc nhích được. Miệng ông ấy há ra rồi khép lại, hình như đang nói gì đó.
“Tiền bối, ông nói, ông đang nói gì…”
Tôi kề sát lỗ tai đến, loáng thoáng nghe được Bạch Nguyệt tiền bối đang nói đứt quãng: “Hộ đạo… mà sinh, hộ đạo… chết…”
Giọng nói rất suy yếu, sau khi ông ấy nói xong câu này, hai mắt trợn lên, trong sự không cam lòng, cuối cùng chết vì đạo.
“Tiền bối…”
Tôi hét to một tiếng, hai mắt đỏ bừng.
“Bạch Nguyệt sư huynh.”
“Sư phụ…”
“Minh chủ…”
“Tao phải làm thịt mày…”
“...”
Vô số đồng đạo tranh nhau hét ho.
Một số người đã phát động tấn công giáo chủ Nhật Nguyệt.
Giờ phút này gã đang lơ lửng trên không trung bảy tám mét nên mọi người chỉ có thể nhắm lên trời công kích hoặc là sử dụng pháp bảo.
Thế nhưng khoảng cách này đã hạn chế năng lực của rất nhiều tu sĩ ở đây. Những thứ công kích nho nhỏ kia với gã mà nói không hề có chút tác dụng.
Tôi nhìn chằm chằm vào con giao long kia, còn nghe được hai tràng cười “ha ha” điên cuồng.
Gã liên tục càn quét bốn phía, lần lượt từng đồng đạo bị giết chết. Từng đồng đạo phát ra tiếng kêu đau xé thảm thiết và tiếng rên rỉ đau dớn.
Lúc này, cả người tôi thật giống như bị kích thích. Máu huyết sôi lên sùng sục, Hỏa Thiên Công trong cơ thể đang điên cuồng vận chuyển tại chỗ. Nồng độ năm mươi phần trăm lần nữa leo lên…
Cùng lúc này, Liệt Hỏa chân nhân, Phi Hồng chân nhân, Tuyệt Tình sư thái vân vân… cũng đã vận chuyển đạo pháp, giẫm lên không trung mà đi.
Bọn họ muốn triển khai quyết chiến sau cùng với giáo chủ Nhật Nguyệt.
Sao con người có thể là đối thủ của rồng được chứ, chỉ mấy hơi thở rồng, mấy cái đuôi rồng đã dồn dập hất tung các vị tiền bối, hoặc là đánh họ rơi xuống khỏi bầu trời.
Ở cấp bậc này, không có ai là đối thủ của gã.
Tôi nhìn hết vị tiền bối này đến vị tiền bối khác ngã xuống, cả người rơi vào trạng thái ma hóa. Hỏa Thiên Khí cuồn cuộn bùng nổ.
Toàn thân run rẩy.
Dương Tuyết và lão Phong phát hiện ra tôi không thích hợp, mới đi lên nắm kéo cánh tay tôi:
“Đinh Phàm, Đinh Phàm anh sao vậy?”
“Lão Đinh, lão Đinh, cậu tỉnh táo lại đi.”
“...”
Nhưng tôi hoàn toàn không bị bọn họ ảnh hưởng. Hỏa Thiên Khí trong thời gian cực ngắn đã ma hóa lên đến bảy mươi phần trăm.
Đây đã là một cái nồng độ mất lý trí rồi, tôi đại khái đã quên đi rất nhiều thứ. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Làm thịt con rồng kia.
Thực lực cũng trong lúc Hỏa Thiên Khí ma hóa, đạt đến cảnh giới Đạo Thánh. Đạo Thánh, không chỉ có thể ung dung phóng thích đạo khí ra ngoài mà còn có thể cách không lấy vật, thậm chí còn có thể ngự vật mà đi.
Lúc này, tôi thình lình hất hai người lão Phong và Dương Tuyết ra. Hai người đó sao mà chịu được một cú hất này của tôi, cứ thế ngã ra đất.
Sau đó, tôi giẫm một cước xuống đất, tay cầm trường kiếm bay lên trời, lao thẳng đến con giao long kia: "Nghiệp chướng, nạp mạng đi…”
*****
Tình thế bây giờ, không chết cũng bị thương.
Mặc dù thực lực của tôi đã tăng cao lên rất nhiều, đã đạt đến cảnh giới Đạo Thánh kinh khủng ấy.
Thế nhưng thực lực của tên giáo chủ Nhật Nguyệt ở trước mắt này có lẽ đã đạt tới Đạo Thánh đỉnh phong, một bước thành Đế rồi.
Bởi thế nên cho dù tôi có tăng lên đến Đạo Thánh thì cũng không thể nào là đối thủ của gã.
Chỉ là tôi đã mất đi lý trí, Hỏa Thiên Công đã khiến tôi trở nên ham thích giết chóc. Trong đầu chỉ có phẫn nộ.
Một kiếm ngút trời, nhắm thẳng tới đầu con giao long kia. Ai ngờ giao long lại chỉ hừ lạnh một tiếng: “Tiểu bối ngu dốt, đi chết đi…”