Lời vừa dứt, con giao long kia thở ra một hơi, khí đen âm u trong nháy mắt đã bắn tới tôi.
Một khắc kia… thật giống như bầu trời nổ tung.
Khí tức mạnh mẽ về mọi mặt nghiền ép tới, còn chưa có chạm tới tôi đã khiến cho tôi khó bề chống đỡ, thậm chí ngay cả cương khí hộ thể cũng vỡ ra thành từng mảnh.
Thực lực, đây chính là chênh lệch thực lực tuyệt đối.
Tôi cũng nổi cơn thịnh nộ, rống lớn một tiếng, bộc phát ra đạo khí mạnh nhất.
Lực lượng toàn thân vận chuyển lên tới mức độ cao nhất: “A…”
Trong miệng tôi phát ra một tiếng rống lớn, cả người thật giống như hóa thành một thanh kiếm tám màu sắc bén.
Có điều Dương Tuyết và lão Phong ở bên dưới chứng kiến một màn này, cũng thấy lo lắng cho tôi, đặc biệt là khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy hai dòng lực lượng sắp đụng vào nhau đó: “Đinh Phàm, anh ngàn vạn lần đừng có chuyện đấy…”
Dương Tuyết đã gấp đến độ sắp sửa khóc lên.
Cảnh giới này đã không còn là cảnh giới mà bọn họ có thể can dự vào.
Phong ca đứng chung một chỗ với lão Phong, cũng gắt gao dán mắt nhìn lên không trung.
Một khi tôi có bất kỳ sai sót nào, nếu như có thể ra tay được thì bọn họ chắc chắn sẽ không do dự…
Trong nháy mắt, hai dòng lực lượng hoàn toàn khác biệt lúc này đã đâm vào nhau.
“Ầm bùm.”
Theo một tiếng nổ dữ dội vang lên, hai dòng lực lượng hoàn toàn khác biệt nổ tung.
Giờ khắc này, tôi chỉ cảm thấy lực lượng cả người mình nhỏ bé đến cùng cực. Ở trước mặt Đạo Thánh đỉnh phong hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Vậy mà chỉ trong nháy mắt, lực lượng của tôi đã sụp đổ. Mặc kệ là thuộc tính gì, Hỏa Thiên Khí lấn át gì đó. Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối đều chỉ là gà đất chó sành.
Cương khí bị thôn phệ, cả người hứng lấy nghiền ép trước nay chưa từng có. Dòng năng lượng mạnh mẽ phảng phất như muốn xé nát tôi, tạo thành xung kích hủy diệt tôi.
Trái tim tất cả mọi người ở đây đều đã nhấc lên tới cổ họng. Rất nhiều người đều cho rằng, lúc này tôi ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, một giọng nói già nua quen thuộc lại lần nữa vang lên bên tai tôi: “Thôi, tôi đã sống đủ rồi, theo tên tiểu bối nhà cậu giết chóc đẫm máu một lần đi!”
Lời còn chưa dứt, kiếm Thái Nguyên trong tay đột nhiên nóng lên. Một dòng lực lượng rót vào bên trong cơ thể tôi. Tôi vốn đã gần mất đi lý trí, giờ khắc này lại bỗng dưng tỉnh táo.
Tiền bối Kỳ Lân trong thân kiếm tiếp tục bộc phát ra lực lượng cuồn cuộn.
Lực lượng kia mạnh mẽ vô song, phá ra ánh sáng màu đỏ sậm, trong nháy mắt chặn lại khí tức rồng đang khuấy động mà đến.
“Ầm” một tiếng nổ tung.
Đạo khí rối loạn, xung quanh khuấy động.
Khí tức yêu năng, thần lực của tiền bối không ngừng lượn vòng khắp trên không trung của thần điện Nhật Nguyệt.
Đông đảo đồng đạo bên dưới rối rít tránh lui ra bốn phía. Mặt mày người nào người nấy đều đầy vẻ kinh ngạc nhìn lên không trung, nhìn một kích chấn động trời xanh kia. Còn có hư ảnh một con Kỳ Lân chợt lóe lên rồi biến mất.
Lực lượng của tiền bối đã hoàn toàn chặn lại khí tức trong miệng con rồng này. Cả tôi cũng được cứu thoát.
“Tiền… tiền bối, ngài đồng ý ra tay rồi sao?” Tôi sửng sốt, mừng rỡ mở miệng.
Ở trong mắt tôi, tiền bối chính là tồn tại có một không hai. Mặc dù ông ấy chỉ là một sợi tàn hồn.
Nhưng lần này tiền bối đã không còn nói năng tùy tiện nữa, mà có vẻ hơi ngưng trọng nói: “Nhóc con, tôi cùng lắm chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi. Đối diện với yêu giao thân có Long nguyên này cũng khó bề thắng nổi.”
Không sai, tiền bối nói không sai.
Chiến đấu trong quá khứ, những kẻ mà ông ấy đối diện đều chỉ là một vài Đạo Tông, Đạo Vương gì đó, mạnh nhất thì cũng chỉ là Đạo Tôn mà thôi.
Còn bây giờ, đối diện chính là cường giả mạnh nhất nhân gian đã bước một bước tiến vào Đạo Đế.
Tiền bối kiếp trước thì không cần phải nói, mạnh mẽ đến nghịch thiên. Chỉ riêng cái danh hiệu Kỳ Lân này thôi là đã có thể tung hoành tam giới rồi.
Nhưng đó là bản thể của tiền bối. Lúc này tiền bối cùng lắm chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi, kể cả có lấy được mấy đoạn tàn kiếm, có được một tia chân hồn thì vẫn hết sức yếu ớt, không cách nào sánh bằng bản thể.
Tôi hơi giật mình, nhưng vẫn rất cảm kích tiền bối.
Tiền bối cũng không có lý do gì để giúp tôi, giờ phút này ông ấy có thể ra tay là tôi đã thấy rất cảm kích rồi.
“Tiền bối đồng ý ra tay, vãn bối vô cùng cảm kích. Bất kể thắng bại ra sao, tiền bối đều là đại ân nhân của tôi.”
“Đừng nói nhảm nữa, tôi không có thực thể nên chỉ có thể rót lực lượng vào cậu, cậu chiến với tên đó đi. Chắc là… có thể tìm được được sống trong tuyệt cảnh.”
Đang nói, dòng năng lượng vô cùng mạnh mẽ bắt đầu rót vào trong cơ thể tôi.
Hơn nữa sau lưng tôi còn liên tục hiện ra dáng vẻ một con Minh Hỏa Kỳ Lân mờ mờ.
Đông đảo đạo hữu phía dưới, ai nấy đều sợ ngây người.
“Cậu ta, cậu ta đang chặn lại Long khí của rồng ư?”
“Trời của tôi ơi! Sao Đinh Phàm lại mạnh đến thế?”
“Anh ta, anh ta còn mạnh hơn cả mấy vị tiền bối nữa ư?”
“Không đúng, mọi người nhìn xem thứ sau lưng anh ta là cái gì kìa?”
“Hình như… hình như là hư ảnh của Kỳ Lân thì phải?”
“Năng lượng dao động thật là mạnh mẽ, rốt cuộc Đinh Phàm tu luyện công pháp gì?”
“...”
Trong lúc nhất thời, vô số đồng đạo mở miệng bàn luận sôi nổi.
Về phần giáo chủ Nhật Nguyệt đang xoay vòng ở trên không trung ấy, ánh mắt giao long nheo lại, lộ vẻ ngưng trọng: “Chân nguyên Kỳ Lân, nhóc con, vậy mà trong tay mày cũng có nguyên lực Thánh Thú sao?”
Giọng nói trầm thấp, vang vọng cả núi Nhật Nguyệt. Trong nháy mắt, rất nhiều người đều hít vào một hơi khí lạnh.