“Cái gì? Chân nguyên Kỳ Lân ư?”
“Nguyên lực Thánh Thú?”
“Trời của tôi ơi! Tôi đã nói tại sao Đinh Phạm lại biến thái đến như vậy, thì ra cậu ta… cậu ta còn có cả nguyên lực Thánh Thú…”
“Tiểu bối này… có thể chiến thắng được yêu giao không?”
“...”
Rất nhiều người lần nữa nghị luận.
Tôi cũng lười nói nhảm, cảm giác được cơ thể tràn đầy lực lượng mạnh mẽ.
Nhưng cho dù có tiền bối bảo vệ thì thân thể tôi vẫn có cảm giác như sắp nổ tung. Lực lượng kia quá mạnh, hoàn toàn không phải thứ mà hiện tại tôi có thể tiếp nhận.
Tôi lười nói nhảm vô ích, xách trường kiếm lên quát nhẹ một tiếng: “Nghiệt chướng, bớt nói nhảm, đi chết đi!”
“Hừ! Bản tôn muốn tới xem thử một chút, là Kỳ Lân nguyên của mày lợi hại hay là Long nguyên của bản tôn mạnh hơn!”
Giao long nói xong lượn vòng, một ngụm Long khí lần nữa nhằm vào tôi.
Đuôi giao long quất tới một cái. Tôi không dám sơ suất, dùng hết toàn lực chống đỡ.
Kiếm khí liên tục khuấy động ‘vù vù vù’, từng đạo kiếm quang chọc thủng bầu trời.
“Bùm bùm bùm”, tiếng nổ vang dội liên tục vang lên.
Cả người tôi ở trên bầu trời liên tục chiến đấu với con yêu giao kia.
Hai ngọn núi Nhật Nguyệt ở dưới năng lượng loạn lạc mạnh mẽ này đều bị hủy diệt.
Nhật Nguyệt Thần Cung cũng bị dư âm chiến đấu nện vỡ nóc nhà.
Rất nhiều tu sĩ ở bên dưới đều đang thi nhau trốn đi. Bây giờ chỉ còn lại mình tôi là vẫn còn chiến lực chiến đấu với yêu giao.
Những người còn lại không ai có thể. Mấy vị tiền bối, toàn bộ đều đã bị thương gần chết. Những đồng đạo còn lại cũng không giúp được gì.
Chiến đấu vô cùng khốc liệt, tôi thậm chí còn lấy tính mạng ra đánh cược chiến đấu.
Tiền bối cũng liên tục trợ giúp cho tôi, chỉ điểm cho tôi trong chiến đấu.
Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút… chiến đầu khoảng chừng hơn nửa tiếng, cho dù tôi đã nhiều làm Yêu giao bị thương, khiến cho gã máu me đầm đìa, nhưng lại không cách nào đánh ra một kích trí mạng.
Khí tức tổ nguyên kỳ quái kia, mỗi lần vào lúc quan trọng lại hút lấy lực lượng mà tôi đánh ra.
Hơn nữa, chúng tôi còn có nhược điểm trí mạng. Tiền bối chỉ là một sợi tàn hồn nên hoàn toàn không chịu nổi kiểu đại chiến này.
Cộng thêm tiền bối không có vật dẫn nên cũng không cách nào phát huy được lực lượng mạnh mẽ. Còn thân thể tôi thì lại chỉ là một thân thể cấp bậc Đạo Tôn, cơ bản không cách nào tiếp nhận loại lực lượng đó một cách hoàn mỹ.
Dưới tình huống này, chúng tôi vừa bắt đầu đã ở vào thế yếu, vừa bắt đầu đã bị đè ép rồi. Cuối cùng giống y như lúc ban đầu tiền bối đã nói, rốt cuộc vẫn không địch lại…
*****
Sau một loạt đại chiến thảm thiết, con giao long kia đột ngột rống lớn một tiếng. Lực tổ nguyên mạnh mẽ bộc phát. Một khắc sau, một luồng Long khí tiến tới.
“Ầm” một tiếng nổ vang.
Uy lực mạnh mẽ vô song, phảng phất như Thái Sơn sụp đổ. Cho dù tôi có dồn hết toàn lực ra chống đỡ, ngay cả hư ảnh tiền bối biến hóa ra vẫn không thể ngăn cản được.
Hư ảnh tiền bối trong nháy mắt bị đánh tan, thêm vào đó cương khí hộ thân của tôi cũng bị xé nát.
Cảm giác xé rách toàn thân truyền đến khiến cho tôi trong lúc nhất thời đau đến không muốn sống: “A…”
Tôi theo bản năng hét lên, cả người “rầm” một tiếng bị đánh rớt xuống.
Tiền bối cũng hét thảm một tiếng.
Một lát sau, lực lượng của ông ấy hệt như nước thủy triều rút đi. Giờ phút này, thậm chí cả đoạn thân kiếm bản thể thứ ba cũng xuất hiện vết nứt.
Ngay sau đó, thân thể tôi cấp tốc rơi xuống đất…
“Đinh Phàm!” Dương Tuyết thấy tôi rớt từ trên trời xuống, mới bước nhanh đi về phía trước.
“Lão Đinh…” Lão Phong và Phong ca cũng gấp rút lao lên.
Phong ca còn bay lên trời, ôm tôi vào trong ngực, đón lấy tôi ở trên không trung.
“Quan Chủ.” Lịch Thiên cũng đỏ mắt.
Sứ mệnh của anh ta không chỉ là tới làm quân tiên phong, anh ta còn có một cái nhiệm vụ nữa là phụng mệnh bảo vệ tôi.
Nếu như tôi gặp chuyện không may thì anh ta phải bàn giao lại cho minh chủ Quỷ Minh, Mộ Dung Ngôn thế nào đây?
Trong nháy mắt Phong ca tiếp đất, cả người tôi đã đau đến nỗi khó bề nhúc nhích. Tôi có thể cảm giác được cơ thể mình bị thương nặng. Ngũ tạng lục phủ đều đã bị thương. Bây giờ tôi đã mất đi sức chiến đấu.
“Đinh Phàm, Đinh Phàm…” Dương Tuyết kéo tay tôi, hốt hoảng mở miệng.
“Lão Đinh, lão Đinh cậu ráng nhịn.” Lão Phong lấy ngân châm ra, đang châm lên người tôi.
Bây giờ chỉ cần là người đều có thể cảm giác được vết thương của tôi rất nghiêm trọng. Tôi nhìn dáng vẻ lo lắng của mọi người xung quanh, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhạt: “Tôi, tôi còn, còn chưa có chết…”
“Đã như vậy rồi mà anh còn cười…” Dương Tuyết đau lòng mở miệng.
Nhưng ngay lúc này, giao long giáo chủ Nhật Nguyệt trên bầu trời lại mở miệng nói:
“Ha ha ha! Tiểu bối, trúng một kích này của bản tôn lại còn không chết, đúng là hiếm thấy. Đã như vậy, giờ bản tôn sẽ tiễn mày đi gặp Diêm Vương…”
Con giao long kia nói xong, đột nhiên tuôn ra từng đợt uy áp rồng.
Uy áp rồng trút xuống, càn quét tiến đến, cứ thế trong giây lát đã bao phủ vị trí của tôi.
Đồng thời, một ngụm Long khí ấp ủ trong miệng của gã. Rất dễ nhận thấy, giờ phút này gã đang muốn phun ra một ngụm Long khí tiêu diệt tôi.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được cỗ uy áp lẫn nguy hiểm này. Một vài đồng đạo xung quanh vô cùng hoảng sợ, co giò lên bỏ chạy.
“Mau, mau rời khỏi chỗ đó.”
“Đi đi! Đi mau lên…”
“Đừng để ý đến cậu ta, tránh ra hết đi…”
Một vài đồng đạo liên tục hô to, muốn bảo nhóm lão Phong, Dương Tuyết rời khỏi vị trí mà tôi đang ở.
Mà đám Dương Tuyết, lão Phong, Lịch Thiên cũng đang chuẩn bị lần nữa bế tôi lên, đưa tôi chạy trốn.
Nhưng bọn họ phát hiện tôi giờ phút này cứ như mọc rễ, cơ bản là kéo không nhúc nhích. Rõ ràng tôi đã bị lực lượng trận vực mạnh mẽ của giao long trấn giữ tại chỗ.