Cũng không biết tình huống của tiền bối Kỳ Lân sao rồi. Lúc này ông ấy cũng đã không còn phản ứng. Sợ rằng ông ấy trải qua loại đại chiến này cũng đã bị thương rất nghiêm trọng, thậm chí có khả năng đã bị đánh tan thần hồn.
Bây giờ, ngoài kẻ có thực lực sánh ngang với giao long ra, nếu không chỉ dựa vào mấy người bọn họ đại khái không cách nào di chuyển tôi được.
“A! Mau dậy đi!” Dương Tuyết liều mạng kéo tôi.
Lão Phong cũng đã dồn hết sức lực, gân xanh nổi lên.
"Đi thôi, các người đừng để ý tới cậu ta nữa, mau trốn đi!" Tuyệt Tình sư thái mở miệng.
"Mau rời khỏi chỗ đó đi, bằng không tất cả đều phải chết." Một vị có tiếng tăm cũng ở đằng xa hô to.
Bây giờ ai nán lại xung quanh tôi thì kẻ đó phải chôn cùng. Các vị tiền bối đều đã bị thương nặng, ngay cả đứng thẳng người lên cũng khó khăn chứ nói chi là tới cứu.
"Đi, tất cả đi nhanh đi…"
Mặc dù người tôi đã bị thương nặng, bị trận vực giao long trấn áp không cách nào di chuyển, nhưng tôi biết rất rõ, tôi xong rồi.
Ai ở lại chỗ này thì người đó sẽ phải chôn theo. Tôi không muốn mấy người bạn của tôi phải chết.
Vào giờ khắc này, tôi gom hết toàn bộ sức lực lại nói: “Đi, đi hết đi. Còn sống… thì hãy… báo thù cho tôi…”
Tôi nói xong, bèn dùng hết một hơi khí lực cuối cùng, đẩy lão Phong và Dương Tuyết ra: “Đi đi!”
Cuối cùng tôi gào lên một tiếng, một tiếng này thậm chí còn làm cho tôi phun ra một ngụm máu tươi.
Lịch Thiên thấy vậy, đã biết không thể xoay chuyển được thời thế, mặc dù anh ta rất bi phẫn nhưng vẫn mở miệng nói: “Quan chủ, ngày sau tôi nhất định sẽ báo thù cho ngài.”
Lịch Thiên nói xong, bất chợt quay người, chạy ra khỏi vị trí hai bên tôi để tránh bị Long khí phả chết.
Sau khi Lịch Thiên rời đi, Tử U mới cắn răng: “Đinh Phàm, xin lỗi.”
Tử U nói xong cũng quay người rời đi.
“Nhóc con, Hàn Tuyết Phong tôi khâm phục cậu.” Phong ca mở miệng, lập tức lôi lão Phong rời đi.
Lão Phong còn định thử một lần, cuối cùng không làm gì được Phong ca, cứ thế bị Phong ca vác lên người, cưỡng ép khống chế thân thể, rời khỏi vị trí hai bên của tôi.
Sau cùng chỉ còn sót lại Dương Tuyết, cô ấy không chỉ không rời đi mà ngược lại còn mỉm cười đi tới chỗ tôi.
“Cô… cô làm gì…”
Tôi hung dữ mở miệng. Người ở lại bên cạnh tôi đều phải chết hết, vậy mà cô ấy còn cười?
“Nếu như phải chết… tôi cũng nguyện ý chết ở trước mặt anh…”
Cô ấy nói xong quay người, chắn ở trước mặt của tôi, đồng thời vận chuyển công pháp, đạo khí ngưng kết vượt qua khả năng chịu tải, định tạo ra vòng cương khí bảo hộ, chắn ở trước người.
Giờ khắc này, tôi nhìn đến mắt cũng ươn ướt.
Cô ấy là đang định… dùng thân thể của mình… để làm tấm thuẫn cho tôi sao?
Nhưng Dương Tuyết cùng lắm chỉ là Đạo Tông trung kỳ, chút tu vi ấy có thể chặn được một kích quyết tử của một bước Đạo Đế không?
Không, tuyệt đối không có khả năng này.
Chỉ là Dương Tuyết biết rõ không thể mà vẫn làm.
Cô ấy đã hạ quyết tâm chịu chết, muốn lấy tấm thân máu thịt của mình đến bảo vệ tôi. Mặc dù cô ấy cũng biết làm như vậy là vô ích, nhưng cô ấy vẫn nguyện ý làm vậy, vẫn nguyệt ý cố chấp. Chỉ vì… cô ấy yêu tôi.
Mặc dù rất nhiều lần cô ấy đã nói từ bỏ, mặc dù cô ấy đã vô số lần tự nhắc nhở mình rằng chúng tôi không thể nào, nhưng mà… vẫn không ngăn được việc cô ấy yêu tôi.
Hôm nay, cô ấy bằng lòng lấy tính mạng ra để tuyên thệ tình cảm mà cô ấy dành cho tôi. Mặc dù không có kết quả nhưng chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với tôi, cho dù có chết thì cô ấy cũng cho rằng đó là một loại sum họp.
Nhưng tất cả những thứ này đều chỉ xảy ra trong thời gian cực ngắn, trước sau không quá mấy giây đồng hồ mà thôi.
Giờ phút này, toàn bộ bên ngoài Nhật Nguyệt Thần Cung, tất cả mọi người đều đang chú ý tới phương hướng bên chỗ tôi.
Rất nhiều người đều lắc đầu thở dài, nhưng cũng không thể làm được gì.
Dưới công kích của giao long, tất cả mọi người ở đây đều đã bị thương. Những cường giả cấp cao thậm chí còn bị thương nặng sắp chết. Không có ai có thể cứu được tôi, không có ai.
Thế mà Dương Tuyết lại đồng ý dùng thân thể che chắn ở trước mặt tôi, dùng sinh mạng của mình đúc ra một bức tường thành cho tôi.
Tôi nhìn bóng lưng cao gầy mảnh khảnh của Dương Tuyết, quần áo màu xanh, tóc đen như thác nước, trong lòng cảm giác rất khó chịu: “Vì cái gì…”
Tôi nói ra ba chữ cuối cùng, nhưng Dương Tuyết đang chắn ở trước người tôi lại chỉ cươi đáp: “Vì em yêu anh!”
Trong giọng nói không hề có vẻ sợ hãi, thậm chí còn không có lấy một chút vẻ giả tạo lẫn run sợ, tất cả đều xuất phát từ chân tâm.
Mặc dù cô ấy không quay người lại, nhưng ngôn ngữ của cô ấy nói cho tôi biết. Cô ấy đang cười, cho dù biết một khắc sau sẽ chết. Vậy mà cô ấy vẫn đang cười ư?
Cô ấy vừa dứt lời, Long khí trong miệng giao long lập tức tấn công tới. Giữa tiếng ầm ầm vang dội, một ngụm khí đen ngưng tụ đáp xuống. Một khắc này tựa như sao trời vẫn lạc. Uy áp vô thượng khiến cho tất cả chúng tôi đều phải run rẩy khiếp sợ.
Rất nhiều người đều nhắm mắt lại trong chớp mắt này, không đành lòng chứng kiến cảnh ấy.
“Nhóc con, đi mạnh giỏi!” Phong ca túm lấy người lão Phong, mở miệng nói.
“Đinh Phàm, vĩnh biệt.” Tử U mở miệng.
“Quan chủ, ty chức bảo vệ không chu toàn.” Lịch Thiên mở miệng.
“Tuyết Tuyết.” Tống Sơn Hà bi thương mở miệng.
“Đinh Phàm, Tuyết sư tỷ…”
Từ Lâm Tĩnh cũng rơi nước mắt, khóc không ra tiếng, cô ấy đã không còn sức để đứng dậy nữa.
“Tuyết Nhi.” Phi Hồng chân nhân được mấy đệ tử dìu đỡ, miệng hộc máu tươi, nước mắt giàn giụa trên gương mặt già nua.
“...”