Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2445

Chương 2445 Chương 2445

Chớp mắt, Long khí đã đến trước người chúng tôi. Một khắc sau chúng tôi sẽ phải chết…

*****

Cho tới bây giờ tôi đều cho rằng mạng của mình rất cứng.

Trước đây bất luận là gặp phải nguy hiểm gì, tôi đều có thể tìm ra đường sống từ trong cõi chết. Nhưng mà lần này e là không được rồi.

Long khí mạnh mẽ một bước Đạo Đế, ngay cả tiền bối Kỳ Lân cũng bị đánh cho tắt lửa. Bây giờ còn ai có thể ngăn được một kích quyết tử này đây? Lần này có thể thật sự nghịch chuyển Càn Khôn được sao?

Hôm nay tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, không ôm lấy bất kỳ cơ hội sống nào. Nhưng tôi lại không cho rằng mình sẽ chết ở đỉnh núi Nhật Nguyệt này.

Biết làm sao được, vì tôi mà còn góp thêm cả bạn thân Dương Tuyết của tôi vào. Khí đen cuồn cuộn, Long khí đảo mắt đã lên đến cực hạn.

Một nháy mắt kia, khí tức mạnh mẽ giáng xuống. Long khí màu đen đến gần. Lực lượng cường đại đang xé rách chúng tôi…

Rất nhiều người đều nhắm hai mắt lại, cho rằng chúng tôi tất phải chết không thể nghi ngờ.

Thế nhưng ông trời đã không quên tôi. Vì số mạng của của tôi nên ông trời mới không để cho tôi chết ở chỗ này. Bởi vì số mệnh của tôi vẫn chưa hoàn thành.

Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một đạo kiếm mang chấn động trời cao đột nhiên phá không mà tới.

Tốc độ cực nhanh, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, cơ bản không có người nào chú ý tới nó.

Chỉ nghe một tiếng nổ “ầm” siêu vang dội truyền ra.

Đạo kiếm quang kia đâm vào Long khí. Trong giây lát, lực bạo tạc vô cùng mạnh mẽ phát ra.

Dòng khí loạn lưu vô cùng cường đại bắt đầu khuấy động.

"Vù vù vù."

Trong lúc nhất thời trước quảng trường thần điện Nhật Nguyệt cát bay đá chạy, cây cối đứt gãy, cứ thế hình thành cuồng phong hỗn loạn.

Cùng lúc đó, chúng tôi đứng ở trung tâm, mặc dù không có bị Long khí kia đánh trúng nhưng lại bị cương khí hỗn loạn mạnh mẽ càn quét thẳng tới.

Thân thể giống hệt như gió thu lá rụng, bị chấn bay thẳng ra xa đến ba bốn mươi mét.

Một khắc đó, tôi đã không còn cảm giác được đau đớn mà chỉ có chết lặng.

Bịch bịch bịch, từng hồi tiếng động rơi xuống đất vang lên. Tôi giống như một bãi bùn nhão, tùy ý lăn trên mặt đất.

Tôi cảm giác được, cánh tay và chân của tôi thật giống như đã bị gãy xương.

Trước đó là hít thở khó khăn, bây giờ tôi đã đến tình trạng không muốn hít thở luôn rồi. Bởi vì cứ hít thở thì sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, người rất buồn ngủ, muốn ngủ thiếp đi.

Tôi biết cái này cũng không phải là dấu hiệu tốt gì. Bởi vì chỉ có người sắp chết mới có thể cảm thấy hít thở rất mệt mỏi nên không muốn hít thở.

Tôi cố gắng để cho mình thở cầm hơi, tôi vẫn chưa muốn chết đâu, trong lòng tôi còn đang mong nhớ một người.

Dương Tuyết.

Tôi cố gắng dịch chuyển đầu, phát hiện cô ấy đang ở ngay bên cạnh tôi cách đó không xa. Nhưng cô ấy lúc này đã máu me đầy mình, lặng lẽ nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Trước đó cô ấy che ở đằng trước cho tôi nên mới bị thương nặng hơn, bây giờ đang thở thoi thóp.

"Dương, Dương Tuyết, Dương Tuyết ..."

Tôi cố gắng mở miệng, nhưng thân thể lại không cách nào mảy may xê dịch. Trên bầu trời, con yêu long kia đột nhiên mở miệng nói: "Là ai…"

Giọng nói kèm theo cảm xúc phẫn nộ cùng cực.

Lúc này, mấy người lão Phong, Lịch Thiên, Từ Lâm Tĩnh chạy tới đầu tiên, nhìn chúng tôi liên tục mở miệng nói: "Lão Đinh ráng trụ, Dương Tuyết ráng trụ, cố chịu…”

Sau đó, trong lúc sơ hở bọn họ đã dẫn tôi và Dương Tuyết chạy qua một bên, tránh khỏi trung tâm chiến trường.

Trong khoảng thời gian này mắt của tôi thông qua khóe mắt phát hiện. Trong đêm trăng ở giữa bầu trời thình lình xuất hiện bốn bóng người.

Bốn bóng người kia đạp kiếm mà đến, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đi tới trên không trung thần điện Nhật Nguyệt.

Đạo kiếm quang mới vừa rồi đương nhiên là bọn họ đánh ra, bấy giờ mới bảo trụ được một mạng của tôi.

Hai nam hai nữ. Hơn nữa bốn bóng người này vừa xuất hiện tôi đã lập tức nhận ra hai người trong đó. Một người là chú của Tiểu Mạn - tiền bối Tần Việt. Nghe nói ông ấy đã hơn sáu mươi tuổi nhưng nhìn bề ngoài cùng lắm chỉ mới trên dưới ba mươi mà thôi.

Lần gặp đầu tiên năm đó, ông ấy chỉ với nửa cái tàn thuốc đã bắn chết nhục thân của Dì Mỹ Nhân.

Một vị khác thì cao lớn uy mãnh. Dáng vẻ bên ngoài ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, chính là nhân vật truyền kỳ Đạo môn, là tồn tại được công nhận có thực lực mạnh nhất, tay cầm kiếm Long Tuyền, danh xưng Long Tuyền chân nhân - tiền bối Từ Phi.

Về phần hai người phụ nữ còn lại thì tôi không nhận biết.

Dáng vẻ nhìn từ bên ngoài vào thì khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy. Nhưng dung mạo kia quả là tuyệt thế khuynh thành, mỹ lệ vô song.

Cả hai đều mặc váy dài màu trắng, tựa như tiên nữ giáng trần.

Điểm khác biệt duy nhất là trên váy trắng của một người có in hoa còn một người không có. Bọn họ là những người phụ nữ xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp ngoài Mộ Dung Ngôn ra.

Trong lúc tôi đang quan sát bọn họ, rất nhiều chưởng môn trưởng lão, các vị tiền bối danh môn có tiếng tăm ở bên dưới lại bắt đầu kích động.

Từng người lần lượt bụm ngực, vô cùng kích động.

"Tần, anh Tần …"

"Tần Việt, là ông sao?"

"Từ, anh Từ …"

"Đó là, đó là cung chủ Bách Hoa Cung, Xích Viêm Tuyết."

"Cái gì? Cung chủ… Bách Hoa Cung ư?"

"Không ngờ năm đó chúng ta trong cùng thế hệ, mấy chục năm qua đi, chúng ta đều đã già hết, thế mà dáng vẻ của bọn họ vẫn giống y như lúc ban đầu..."

"Anh Tần, vị bên cạnh … chính là vị... vị Quỷ Triều đó sao?"

"Sư huynh, đó... đó chính là Quỷ Mẫu đúng không?"

"..."

Trong lúc nhất thời, cả nhóm tiền bối danh môn nổi tiếng còn sống, ai nấy đều kích động không thôi.

Bình Luận (0)
Comment