Giờ phút này, tôi đã tê liệt đến mức khó mà nói chuyện được, thân thể thậm chí còn không cách nào động đậy.
Kể cả suy nghĩ cũng giống như muốn đình trệ, chỉ có thể lẳng lặng nhìn qua bên cạnh.
Dương Tuyết đang được nhóm lão Phong cấp cứu, hơi thở càng ngày càng yếu…
******
Trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt chưa từng có, giáo chủ Nhật Nguyệt thua, thua ở trong tay Tứ Đế nhân gian.
Bọn họ là tồn tại mạnh nhất nhân gian chúng tôi. Tiền bối Tần, Long Tuyền chân nhân, cung chủ Bách Hoa Cung và Quỷ Mẫu Quỷ Triều trong lời đồn.
Giờ phút này, mặc dù chúng tôi chiến thắng nhưng tôi không hề vui vẻ chút nào. Bởi vì hơi thở của Dương Tuyết đang càng ngày càng yếu.
Thậm chí tôi còn từ trong lời nói của nhóm lão Phong biết được, tuy rằng vụ nổ siêu năng lượng mới vừa rồi không có trực tiếp đòi mạng Dương Tuyết, nhưng uy lực siêu mạnh của kiếm khí và Long khí đã làm ba hồn bảy vía của cô ấy bị thương nghiêm trọng.
Nếu như không thể ổn định ba hồn bảy vía của cô ấy thì Dương Tuyết không chỉ chết mà cô ấy thậm chí còn có thể hồn bay phách tán.
Phải biết, lúc ấy là Dương Tuyết dùng thân thể bảo vệ ở trước người tôi. Nếu như không có Dương Tuyết thì tôi bị trọng thương sắp chết sẽ trực tiếp bị đánh trúng, hậu quả này sợ là chắc phải chết không thể nghi ngờ…
Ở một bên khác, chưởng môn các phái đã đi tới xung quanh Tứ Đế.
Cùng lúc này, tiền bối Tần dẫn đầu chắp tay lại nói: “Chư vị, đã đến chậm rồi…”
Liệt Hỏa chân nhân vô cùng kích động: “Anh Tần, anh vừa biến mất, thế mà đã sắp hơn ba mươi năm…”
Tiền bối Tần cười khổ, khoát tay một cái.
“Long Tuyền à! Mọi người tới đúng lúc lắm, bằng không những lão già chúng tôi có thể đã mất cả rồi.” Phi Hồng chân nhân xúc động nói.
Trường Uyên chân nhân cũng mỉm cười nhìn cung chủ Bách Hoa Cung và Quỷ Mẫu rối rít chắp tay ôm quyền.
Theo như lời đồn, năm đó các hàng tiền bối như tiền bối Tần, tiền bối Long Tuyền trong cùng thế hệ. Về sau, đám tiền bối Tần được xưng là Tam Kiếm Khách Dương Gian.
Bọn họ tung hoành nhân gian giới, lại còn cùng Quỷ Mẫu xây dựng Quỷ Triều, cũng tham gia trận đại chiến phong ấn hơn ba mươi năm trước.
Về sau, ngoài Long Tuyền tiền bối ra, mấy người còn lại đều biến mất không dấu vết. Đúng vào lúc này, Tuyệt Tình sư thái đã chen vào đám người:
“Tôi, tôi cuối cùng đã gặp lại ông rồi, ông có biết tôi nhớ ông nhiều cỡ nào không?” Tuyệt Tình sư thái mở miệng, hết sức kích động.
Hai mắt đều đỏ, vậy mà nét mặt già nua lại không hề đỏ. Trong lời nói còn kèm theo một chút ấm ức.
Từ hai năm trước, tôi sử dụng vòng tay của Tiểu Mạn, lúc hư ảnh của tiền bối Tần xuất hiện ấy. Tôi đã nhìn ra thời điểm Tuyệt Tình sư thái này còn trẻ chắc chắn là có chút gút mắc tình cảm gì đó với tiền bối Tần.
Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là thế…
Nhưng mà những chuyện hóng hớt của Đạo môn này, với tôi mà nói đều không có bất kỳ sức hút gì. Điều duy nhất tôi chú ý tới chính là Dương Tuyết.
Tình huống của Dương tuyết không được lạc quan, ngay cả cái chết cũng không tính là thật sự đáng sợ.
Với thái độ đối nhân xử thế của Dương Tuyết và công đức của Dương Tuyết thì sau khi đi xuống dưới đương nhiên là có đãi ngộ tốt rồi, thậm chí còn có cơ hội được chuyển thế thành người. Nhưng mà một khi hồn bay phách tán, thế thì coi như thật sự biến mất.
Một điểm này tuyệt đối, tuyệt đối không được phép xảy ra.
Hơn nữa trong cùng thời gian đó, đệ tử Mao Sơn là Tống Sơn Hà đã lăn một vòng đến trước mặt đông đảo tiền bối chưởng môn, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, sau đó nức nở nói:
“Sư phụ, Phi Hồng tiền bối. Mọi người, mọi người mau cứu sư muội Dương Tuyết. Em ấy, em ấy sắp sửa hồn bay phách tán rồi…”
“Cái… cái gì?”
Phi Hồng tiền bối thót tim. Mới vừa rồi ông ấy bận ôn chuyện cũ, giờ lại vội vàng nhìn sang Dương Tuyết, thấy Dương Tuyết đang nằm trên mặt đất, nhóm lão Phong hiện đang toàn lực cứu chữa.
Phi Hồng chân nhân cũng coi như là sư phụ của Dương Tuyết, ông ấy không dám có chút chậm trễ, nhanh chóng đi lên phía trước, chạy đến vị trí Dương Tuyết và tôi đang nằm.
Các tiền bối còn lại và cường giả Tứ Đế cũng nhao nhao đuổi theo.
Giờ phút này, lão Phong đang thi triển ngân châm, đồng thời rót chân nguyên vào trong cơ thể Dương Tuyết, muốn bảo trụ tâm mạch của Dương Tuyết, ổn định ba hồn bảy phách của Dương Tuyết.
Chỉ là lão Phong đã sớm bị thương nặng, giờ lại liên tục thôi động chân nguyên, đã ho ra hai ngụm máu tươi.
“Tuyết Nhi…”
Nhóm Phi Hồng chân nhân chạy tới, ngồi xuống kiểm tra vết thương, lần này càng xem càng giật mình. Cho dù là ông ấy cũng không thể ra sức.
Hơn nữa ngay cả Tứ Đế theo tới, giờ phút này cũng phải nhíu mày.
Cung chủ Bách Hoa Cung còn dứt khoát ngồi xuống, dùng tay sờ lên mạch môn của Dương Tuyết, cuối cùng quay đầu lại, nhìn các vị chưởng môn các phái và tiền bối Tần, thẳng thắn lắc đầu.
Ý tứ kia rất rõ ràng, Dương Tuyết không cứu nổi.
Cho dù là cường giả mạnh nhất nhân giới, thân là Đạo Đế cũng phải lắc đầu. Có thể thấy được tình huống của Dương Tuyết không xong đến mức nào.
“Sư phụ, người, người mau cứu sư muội Dương Tuyết đi!” Tống Sơn Hà nói với Liệt Hỏa chân nhân.
Liệt Hỏa chân nhân cũng biết tên đồ đệ Tống Sơn Hà này của mình có tình cảm với Dương Tuyết. Lúc này ông ấy cũng chỉ thở dài một tiếng, không nói gì.
Mà lão Phong đang rót chân nguyên vào cũng nhìn chằm chằm chư vị tiền bối, nói: “Chư vị, chư vị tiền bối, xin, xin hãy cứu, cứu bạn của tôi…”
Cậu ấy nói xong, bởi vì tiêu hao chân nguyên quá độ, “phụt” một tiếng, lại một ngụm máu tươi. Hai mắt cùng lúc hoa lên, cứ thế té xỉu.
“Phong Tuyết Hàn!” Từ Lâm Tĩnh cũng giống như tôi, bị thương nặng đến không thể nhúc nhích, khàn giọng hét lên một tiếng.