Tôi nhìn lão Phong té xỉu, Dương Tuyết sống chết mong manh. Cũng không biết tôi lấy hơi sức ở đâu ra, cứng rắn gồng sức lực lên, lần nữa thốt ra một câu:
“Tần… tiền bối Tần… tiền bối Long… Long Tuyền, cầu… cầu xin mọi người… nhất định… nhất định phải mau cứu cô ấy…”
Trong Tứ Đế, tôi chỉ biết có tiền bối Tần và tiền bối Long Tuyền. Mặc dù chỉ mới gặp mặt nhưng tôi biết bọn họ đều có lòng chính nghĩa.
Tôi nghĩ nếu như bọn họ ra tay thì chắc chắn có thể cứu Dương Tuyết. Cho dù không cứu chữa được thì không để cho cô ấy hồn bay phách tán cũng được!
Tôi đột nhiên mở miệng, thu hút ánh mắt của Tứ Đế.
Tiền bối Tần và tiền bối Long Tuyết thấy tôi máu me đầy mình, ánh mắt hơi nheo lại một chút.
“Vừa rồi cô ấy chính là vì cứu cậu nên mới che chở ở trước người cậu đúng không?” Tiền bối Tần mở miệng.
Trước đó bọn họ ở cách quá xa nên chỉ có thể sử dụng kiếm khí ngăn cản.
Tôi gật nhẹ đầu: “Vâng! Nếu như tiền… tiền bối có thể cứu sống cô ấy… tôi… đồng ý bỏ ra bất kỳ giá nào…” Tôi thở hổn hển mở miệng.
Ngay cả nói một câu cũng khiến cho tôi cảm giác trời đất quay cuồng, thật giống như sắp chết mất vậy. Vậy mà giọng nói của tôi vẫn rất kiên định.
Lời vừa dứt, Quỷ Mẫu xinh đẹp đứng ở bên cạnh tiền bối Tần đột nhiên mở miệng nói: “Đa tình tự cổ thương ly biệt, Tần Việt, anh thử một lần xem!”
Quỷ Mẫu không chỉ có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thanh tao như tiên mà giọng nói kia còn lưu chuyển êm tai, cực kỳ dễ nghe.
Tiền bối Tần nghe xong lời này, khẽ gật đầu: “Vậy để anh thử xem!”
Tiền bối Tần nói xong thì ngồi xuống,dùng tay đè nhẹ lên trên trán Dương Tuyết. Trong phút chốc, một dòng Đế uy mạnh mẽ xuất hiện.
Một dòng chân khí cấp Đế trực tiếp tràn vào trong thân thể Dương Tuyết.
Cấp Đế, mạnh nhất nhân giới.
Đây cũng không phải là cái gì Đạo môn, cái gì giang hồ, chỉ là lực lượng mạnh nhất ở cả giới nhân gian.
Ban đầu Bảo Khánh Vương đã nói, tiền bối Tần trong Tam Kiếm Khách Dương Gian có khả năng đã chạm đến Tiên đạo rồi.
Hiện tại ông ấy ra tay, đương nhiên có thể cứu về Dương Tuyết.
Trong đầu tôi nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn tiền bối Tần, hy vọng kỳ tích phát sinh. Nhưng mấy phút sau, cả chân mày của tiền bối Tần cũng cau lại.
Ông ấy nhìn cung chủ Bách Hoa Cung bên cạnh, yêu cầu nguyên một bình Bách Hoa Dịch. Sau đó ông ấy rót thẳng cho Dương Tuyết.
Đây chính là nguyên một bình Bách Hoa Dịch đấy.
Loại bảo dược Đạo môn này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Năm đó tôi đoạt được hạng nhất trong đại hội Đạo môn cùng lắm cũng chỉ gần nửa bình mà thôi. Bây giờ Dương Tuyết lại uống cả một bình. Nhưng cho dù là như vậy thì vẻ mặt của tiền bối Tần vẫn rất khó coi …
*****
Tiền bối Tần yêu cầu một bình Bách Hoa Dịch ở chỗ của cung chủ Bách Hoa Cung, sau đó cho Dương Tuyết phục dụng, lại truyền cho Dương Tuyết một chút chân nguyên.
Nhưng hơi thở của Dương Tuyết, sắc mặt vân vân đều không có chuyển biến tốt. Cho đến mười phút nữa trôi qua, tiền bối Tần mới thu hồi công lực.
“Anh Tần, đồ đệ này của tôi sao rồi?” Phi Hồng chân nhân sốt ruột mở miệng.
Lúc này một số đạo hữu còn đi lại được cũng vây xung quanh. Mọi người đều nghe nói Dương Tuyết có thể sẽ phải hồn bay phách lạc.
Tuy trận đại chiến này rất thảm thiết, Đạo môn thương vong vô cùng nghiêm trọng. Mặc dù đồng đạo của bọn họ hy sinh nhưng cũng là hy sinh vì đạo, cũng không có hồn bay phách lạc.
Hồn phách biến mất hôm nay rồi sẽ tự động đi đến trước Địa Phủ báo cáo. Thiên đạo tuần hoàn, bọn họ cuối cùng rồi sẽ xuất hiện lại lần nữa. Nhưng nếu là hồn bay phách tán thì tất cả đều không có.
Mọi người coi tiền bối Tần là thủ lĩnh, rối rít nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Lúc này tiền bối Tần lần nữa thở dài:
“Thương thế của cô ấy quá mức nghiêm trọng, dòng năng lượng trước đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho hồn phách và thân thể cô ấy. Bây giờ tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng ổn định tâm mạch của cô ấy, nhốt ba hồn bảy phách sắp tán đi của cô ấy lại.
Nhưng nếu muốn cứu sống cô ấy thì rất khó. Tiếp theo, sau này cô ấy còn phải phục dụng lượng lớn dược vật cao cấp để kéo dài tính mạnh. Ngay cả như vậy thì hết thảy… cũng đều phải dựa vào chính bản thân cô ấy…”
Tiền bối Tần mở miệng nói rõ.
Tôi nghe đến đây, vô thức cắn răng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Lúc này, tiền bối Tần quay người sang nhìn tôi nói: “Này nhóc, tôi thấy vết thương của cậu cũng không nhẹ đâu. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Chỗ nào bị thương nặng nhất…”
Tôi đang trong cảm xúc bi phẫn, nghe tiền bối Tần nói, lại nhớ đến người rất có thể sẽ hồn bay phách tán là Dương Tuyết, vẫn khó nhọc mở miệng nói: “Tôi, tôi không sao…”
Tiền bối Tần nghe tôi trả lời xong, khẽ mỉm cười, sau đó nói với tôi: “Thanh kiếm mà tôi đã thấy vào hai năm trước ấy, cậu có còn mang theo trên người không?”
Thứ mà tiền bối Tần chỉ rõ ràng chính là kiếm Thái Nguyên.
Hay là nói, là thân kiếm của tiền bối Kỳ Lân bám vào trên kiếm Thái Nguyên.
Năm đó tiền bối Tần còn nhìn tiền bối Kỳ Lân hô lên mấy tiếng “kiếm linh”, tôi vẫn còn nhớ rõ tràng cảnh đó.
Tôi khẽ gật đầu: “Có chứ… ở bên kia chỗ tôi ngã xuống!”
Tôi nhìn tới cách đó không xa.
Tiền bối Tần nghe xong, mới nhìn lại hướng mà tôi nhìn.
Quả nhiên, một thanh trường kiếm đang lẳng lặng nằm ở nơi đó. Mũi nhọn đã xuất hiện vết nứt.
Tiền bối Tần phất tay, vỗ mạnh một cái. Trong nháy mắt, thanh trường kiếm kia bay tới, đáp thẳng vào trong tay ông ấy. Cùng lúc đó, tiền bối Long Tuyền cũng sáp lại gần.
Sau đó, chỉ thấy tay tiền bối Tần run run, vuốt ve đầu kiếm của kiếm Thái Nguyên.
“Kiếm… kiếm linh, cuối cùng tôi cũng tìm được ba khúc còn thiếu của ông rồi.”