Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2450

Chương 2450 Chương 2450

Ba khúc còn thiếu? Trong lòng tôi hơi sửng sốt.

Lẽ nào nói, tiền bối Tần cũng biết kiếm Kỳ Lân, trong tay cũng có thân kiếm của kiếm Kỳ Lân sao?

Trong lúc tôi đang nghi ngờ, tiền bối quả nhiên rút từ trong vỏ kiếm ra một thanh kiếm gãy. Đoạn kiếm kia chỉ có chuôi kiếm và một đoạn tàn kiếm, cũng không có mũi nhọn của thanh kiếm. Nhưng tính chất, dáng vẻ đó… không phải là kiếm Kỳ Lân đó sao?

Tôi ngầm hoảng sợ, ngay sau đó chỉ thấy trên tay tiền bối rung lên một cái. Bộ phận dư ra của kiếm Thái Nguyên trong nháy mắt nứt toác.

Một khắc sau, cả ba đoạn thân kiếm của kiếm Kỳ Lân xuất hiện. Có điều trên thân kiếm đầy những vết nứt.

Không biết tiền bối Kỳ Lân sống chết ra sao.

Chỉ là giờ khắc này, tiền bối Tần lại hợp hai đoạn tàn kiếm lại với nhau. Trong chớp mắt, một dòng khí tức mạnh mẽ tuôn ra.

Đó là…đó là Hỏa Thiên Công.

Vậy mà tiền bối Tần cũng tu luyện Hỏa Thiên Công.

Lẽ nào là cái mà Liệt Hỏa chân nhân, Phi Hồng chân nhân đã thấy ở Cửu Tiêu năm đó.

Vị tiền bối mà bọn họ quen biết tu luyện Hỏa Thiên Công đó chính là… chính là tiền bối Tần sao?

Nhưng ghi chép Hỏa Thiên Công khắc ở trên vảy nghịch lân, vẫn luôn được nhất mạch chúng tôi gìn giữ. Còn Tiền bối Tần tu luyện ở đâu?

Trong lúc nhất thời, điều này đã khiến cho tôi âm thầm nghi ngờ, có rất nhiều nghi vấn.

Chỉ là một khắc sau, tôi lại thấy hai đoạn tàn kiếm ấy đột nhiên nối lại ở ngay trước mắt tôi, hoàn mỹ không khiếm khuyết.

Giờ phút này, một thanh kiếm sắt sắc bén đang dung hợp lại. Ở trước mắt bao người hoàn thành sáp nhập.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn tất cả những như này, hơn nữa trong chớp mắt hợp lại, thân kiếm kia rõ ràng có khí tức đặc thù lưu chuyển, từng dòng văn tự hiện lên.

Khí lạnh bức người, bảo kiếm này làm cả ngọn núi Nhật Nguyệt giờ khắc này đều đang rung lên.

Đây rõ ràng là một thanh bảo kiếm tuyệt thế. Nó có kiếm linh, là thần binh tuyệt thế.

Một khắc này, tôi lần nữa cảm giác được khí tức của tiền bối, tiền bối… còn sống… Trong lòng tôi rốt cuộc đã có một chút xíu cảm giác an ủi.

Tiền bối còn sống, cũng không có bị Long khí đánh chết.

Đáng tiếc, tôi nói chuyện quá khó khăn nên không mở miệng được.

Mà tiền bối Tần ở trước mặt thì lại đột nhiên lẩm bẩm một mình: “Kiếm linh, sau ba mươi tám năm, ông và tôi đã gặp lại.”

Ông ấy nói xong, yêu thích không nỡ buông tay vuốt ve một lát. Tôi cũng rất mờ mịt, sau ba mươi tám năm? Đây… cái này có nghĩa là gì?

Chẳng lẽ nói, tiền bối và tiền bối Kỳ Lân cũng có một ít sâu xa? Lúc tôi đang suy tư, tiền bối Tần đã lần nữa nhìn sang tôi nói: “Nhóc, bây giờ cậu cảm thấy sao rồi?”

Tôi nghe đến đây, bị kéo trở về thực tế, mặc dù đang rất khó chịu nhưng vẫn nặn ra mấy chữ: “Tôi, tôi không sao mà!”

Tôi nói xong còn định thử đứng dậy. Kết quả hay rồi, bởi vì cảm xúc mạnh mẽ thay đổi, cộng thêm tôi muốn xê dịch thân thể, kết quả một ngụm máu nóng đột nhiên trào lên mũi miệng.

“Phụt” một tiếng phun thẳng ra ngoài.

Tôi đã kiên trì rất lâu, không thể kiên trì nổi nữa. Hai mắt tối sầm, “bịch” một tiếng ngã xuống đất, cứ thế ngất đi.

Trong mơ màng, tôi nghe được Lịch Thiên đang gọi tôi Quan chủ, một vài đồng đạo cũng đang gọi tên tôi.

Còn có người đang bắt mạch cho tôi gì đó. Bởi vì trong đó, tôi còn nghe được tiền bối Tần nói một câu:

“Không ngờ thương thế của tên nhóc này lại nặng đến như vậy. Vậy mà cậu ta vẫn cắn răng kiên trì, tâm trí còn kiên định đến thế. Đồng Tuyết, nhanh lên, cho tôi thêm một bình Bách Hoa Dịch, tôi phải cứu sống cậu ta…”

Tôi vừa nghe đến đó đã không còn bất kỳ tri giác gì, hoàn toàn hôn mê.

Một khắc đó, tôi đã mất đi ý thức, cả người cũng chìm vào trong bóng tối.

Bất tri bất giác, không biết đã trôi qua bao lâu.

Có nhiều lần tôi xuất hiện một chút cảm giác, thật giống như nghe được Mộ Dung Ngôn đang gọi tôi, nhưng tôi lại không cách nào mở hai mắt ra được.

Hơn nữa, loại cảm giác này cứ chợt lóe lên rồi biến mất. Chớp mắt, bóng tối lại lần nữa bao bọc lấy tôi.

Cho đến một ngày, tôi loáng thoáng cảm nhận được một chút ấm áp. Ấm áp, rất thoải mái.

Tôi thử mở to mắt, vô cùng khó chịu mở mắt ra. Nhưng tôi đã có ý thức, tôi có thể cảm giác được hết thảy bốn phía.

Tôi cũng có thể nghe được tiếng chim chóc kêu và tiếng ồn ào của người đi bộ xung quanh hoặc là trò chuyện.

Tôi thử nghiệm hồi lâu, cuối cùng mí mắt nặng nề được tôi từng chút một kéo ra. Một quang cảnh in vào tầm mắt.

Nơi này, có lẽ là một căn phòng.

Tôi quay đầu lại thử thăm dò, cảm giác rất khó khăn. Động tác trước đây vô cùng nhẹ nhõm, giờ khắc này lại trở nên thật gian nan.

Cuối cùng, tôi phát hiện tôi đang nằm ở trên giường, đi tới một căn phòng xa lạ. Xung quanh toàn là đồ gia dụng bằng gỗ thật, trong phòng đốt Đàn Hương.

Cánh cửa đột nhiên mở ra. Một bóng người mơ hồ đi vào…

*****

Bởi vì mới ngủ dậy nên nhìn không rõ lắm.

Tôi không biết người đến là ai.

Nhưng đối phương thì phát hiện ra tôi đã tỉnh.

Lúc này có vẻ rất ngạc nhiên: “Anh tỉnh rồi!"

Nói xong thì đặt chén thuốc trên tay xuống rồi vội vàng bước tới.

Tới gần tôi mới nhận ra, đó là một cô gái trẻ.

Bộ dáng như đang ở độ tuổi đôi mươi, trông rất xinh đẹp, đường nét thanh tú.

Nhưng trông cô ấy khá là quen mắt, hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi thì phải.

“Tôi, tôi đang ở đâu?”

Tôi yếu ớt nói, cổ họng như bị lửa thiêu vậy, rất đau rát.

Cô gái mỉm cười và nói: “Đây là Bách Hoa Cung.”

“Bách Hoa Cung?”

Vẻ mặt tôi nghi hoặc, nhưng cũng vô cùng khiếp sợ.

Thật là không thể tin được, thế mà tôi đã đến Bách Hoa Cung trong truyền thuyết.

Đây chính là nơi bí ẩn bậc nhất trong Đạo môn.

Bình Luận (0)
Comment