Trên giang hồ chỉ có một số ít người biết được địa chỉ của Bách Hoa Cung.
“Ừm, là Bách Hoa Cung.
Tôi tên là Tần Hương, mấy ngày nay đều là tôi chăm sóc cậu."
Nghe vậy, tôi vội bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn, cảm ơn cô, tôi tên là Đinh Phàm.”
“Được rồi, anh đừng nói nữa. Nào, mau uống chén thuốc này đi!"
Nói xong liền bưng chén thuốc tới.
Tay tôi run run cầm lấy chén thuốc.
Nước thuốc chỉ vỏn vẹn trong một cái chén nhỏ, nhưng lúc này tôi lại phải cố hết sức mới được.
Tôi cầm lên uống ực một phát, sau đó hỏi lại: “Bạn của tôi tên là Dương Tuyết, không biết cô ấy có ổn không?”
Tần Hương nghe vậy, lộ ra vẻ ngưng trọng: “Không ổn lắm. Cô ấy vẫn luôn hôn mê, làm cách nào cũng không tỉnh.”
Hôn mê, không thể tỉnh...
Trong lòng tôi nặng trĩu, nhưng chỉ cần Dương Tuyết không chết thì sẽ luôn có cơ hội khiến cô ấy tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi dễ chịu hơn rất nhiều.
“Vậy, tôi đã hôn mê bao lâu rồi?
Còn có, mấy ngày này Đạo môn và Nhật Nguyệt giáo thế nào rồi?"
Trong lúc nhất thời, tôi có quá nhiều vấn đề cần hỏi.
Trong trận chiến đó, có rất nhiều tiền bối và đồng đạo đã bỏ mạng.
Mặc dù tôi đã giữ được tính mạng, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về những chuyện sau đó cả.
Tần Hương cũng không khó chịu khi thấy tôi muốn hỏi rõ ràng.
Cô ấy bắt đầu kể cho tôi nghe mọi điều mà mình biết.
Trong lúc nói chuyện, tôi ngạc nhiên phát hiện.
Hóa ra Tần Hương chính là con gái của tiền bối Tần và Quỷ Mẫu, khó trách tôi nhìn có chút quen mắt.
Đồng thời, tôi còn biết được.
Tôi đã hôn mê được mười ngày rồi.
Mười ngày trước, trận chiến ở núi Nhật Nguyệt đã làm chấn động toàn bộ Đạo môn.
Rất nhiều tiền bối đã chết, chẳng hạn như minh chủ của Đạo môn, Bạch Nguyệt chân nhân của Cửu Tiêu Quan.
Thất Quyền đạo trưởng của phái Không Động.
Những nhân vật nổi tiếng như đạo trưởng Mạt Tà của Diệt Yêu tông.
Trong đó có 800 tu sĩ của tông môn, nhưng cuối cùng chỉ còn hơn 200 người xuống núi.
Hơn 400 quỷ tu của Quỷ minh, hầu hết đều đã chết.
Chỉ có Lịch Thiên và một vài người khác trở về.
Gần một trăm người của Hồ tộc, nhưng cũng chỉ còn lại không bao nhiêu.
Chỉ có Hồ Tam Gia và mười mấy vị dã tiên khác còn sống.
Những người còn lại, xác đều lưu lại trên núi Nhật Nguyệt.
Tuy nhiên, đông đảo yêu đồ ở núi Nhật Nguyệt.
Ở dưới uy lực của Tứ Đế, cơ bản đã bị tàn sát không còn một tên.
Toàn bộ núi Nhật Nguyệt biến thành một mảnh biển lửa.
Đồng thời, Tần Hương cũng không trực tiếp tham gia trận chiến đó.
Không biết quá nhiều chuyện, nên cũng chỉ nói đại khái cho tôi nghe thôi.
Về phần chúng tôi, cô ấy nói tôi bị thương rất nặng.
Lại nói tôi có chút duyên phận với tiền bối Tần, tức là cha cô ấy.
Nên tôi mới được đưa đến Bách Hoa Cung, đi cùng với tôi còn có lão Phong và Dương Tuyết.
Bởi vì chỉ có ở Bách Hoa Cung mới có những dược liệu tốt nhất để chữa khỏi thương tích của chúng tôi trong thời gian ngắn.
Trong đó tình huống của Dương Tuyết là nghiêm trọng nhất, hiện tại cô ấy vẫn còn đang hôn mê, cơ bản không có một chút ý thức nào.
Ba hồn bảy vía bị tổn thương nghiêm trọng, thân thể cũng bị thương nặng.
Nếu không phải có cường giả cảnh giới Đạo Đế giúp kéo dài tuổi thọ, lại có thuốc quý trợ giúp.
Thì chỉ sợ là Dương Tuyết đã chết rồi.
Bây giờ cô ấy vẫn còn đang hôn mê sâu.
Mà tôi thì đã tỉnh.
Mặc dù bị thương, nhưng tôi cảm thấy vấn đề không quá lớn.
Tôi có viên đá linh lực thuộc tính mộc, nên hẳn là không bao lâu nữa tôi sẽ có thể bình phục lại.
Tình huống của lão Phong là lạc quan nhất, đã chuyển biến tốt đẹp.
Chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa là sẽ có thể hoàn toàn bình phục.
Điều đáng mừng nhất là lão Phong đã thành công hoàn thành tâm nguyện của sư phụ và sư gia của mình.
Sau khi trở thành đệ tử của Bách Hoa Cung, chủ nhân của Bách Hoa Cung không những không truy cứu việc cậu ấy học trộm Bách Hoa Bí điển.
Thậm chí còn dạy lại cho cậu ấy toàn bộ công pháp trong Bách Hoa Bí điển.
Nghe đến đây, tôi đã hiểu sơ qua về tình cảnh và tình huống hiện tại.
Tuy nhiên, tôi vẫn còn lo lắng cho Dương Tuyết.
Liền nói muốn nhanh chóng gặp Dương Tuyết.
Nhưng cho dù có nói như thế nào thì Tần Hương cũng không cho, chỉ bảo tôi nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng cơ thể tôi thực sự không có sức.
Mới vừa đứng dậy đã cảm thấy chóng mặt.
Cuối cùng cũng chỉ có thể nằm trên giường và tiếp tục nghỉ ngơi.
Tiếp đó, Tần Hương nói thêm với tôi vài câu, sau đó cầm chén thuốc rời đi.
Cô ấy vừa đi không bao lâu, cửa phòng lại bị đẩy ra.
“Lão Đinh, lão Đinh…”
Vừa nghe tiếng, tôi đã biết người tới chính là lão Phong.
Tôi lại mở mắt ra, thấy cậu ấy đang vội vã chạy tới.
Trên cánh tay vẫn còn đang băng bó, cậu ấy vô cùng vui mừng khi thấy tôi đã tỉnh lại.
“Lão Đinh, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
Tôi gật đầu: "Đã đỡ hơn nhiều rồi."
Nói xong, tôi lại ngồi dậy và dựa vào đầu giường.
Tôi nhìn lão Phong và hỏi lại tình huống ở núi Nhật Nguyệt.
Lão Phong tỉnh sớm hơn tôi mấy ngày, cũng biết được nhiều việc hơn.
Cậu ấy kể lại cho tôi nghe một lần nữa, nhưng càng chi tiết hơn Tần Hương.
Trong đó đề cập đến các đệ tử từ các môn phái khác nhau, cùng với Từ Lâm Tĩnh, Tử U và các vị tiền bối khác.
Một từ thôi, thương.
Tất cả đều bị thương, đám người Từ Lâm Tĩnh đã trở về môn phái của mình.
Các vị tiền bối cũng quay trở lại môn phái của mình để tĩnh dưỡng.
Lần này, nhiệm vụ tuy đã thành công.
Nhật Nguyệt Giáo cũng đã sụp đổ sau cuộc chiến này.
Những thế lực còn sót lại không có gì đáng lo ngại.
Rốt cuộc thì tổ nguyên của chúng cũng đã không còn nữa.
Tà giáo Nhật Nguyệt này rốt cuộc cũng đã không thể tiếp tục phát triển và mở rộng được nữa.