Nhưng Đạo môn cũng đã chịu tổn thương nặng nề.
Tám trăm tinh anh, chỉ có hơn hai trăm người sống sót.
Chết mất ba vị trưởng môn, một trong số đó còn là minh chủ.
Bây giờ, toàn bộ Đạo môn đang phải đối mặt với một kẻ thù lớn.
Lo sợ Mắt Quỷ sẽ làm ra hành động gì đó.
Nhưng việc đáng ăn mừng duy nhất chính là Quỷ Minh của Mộ Dung Ngôn đã phát triển nhanh chóng.
Mỗi môn phái hiện tại đều có thành viên của Quỷ Minh gia nhập.
Thực lực cơ bản của mỗi môn phái đã được nhanh chóng bổ sung.
Đồng thời, lớp sau của Bách Hoa Cung và Hồ tộc đã được sinh ra.
Lực lượng của Đạo môn, lại một lần nữa có máu mới.
Hơn nữa, lão Phong cũng nói.
Sau khi tôi bị thương nặng, Mộ Dung Ngôn cũng nhiều lần xuất hiện thông qua ấn ký trên người tôi.
Khi nhìn thấy bộ dáng tôi bị thương nặng thì vô cùng đau lòng.
Nhưng thân là minh chủ của Quỷ Minh, cô ấy không thể rời khỏi đó mà tự mình đến đây để chăm sóc tôi được.
Chỉ có thể nhờ Phong Tuyết Hàn chăm sóc thay cô ấy.
Tôi nghe xong, trong lòng thấy ấm áp.
Tất cả chúng tôi đều phấn đấu vì mục tiêu chung.
Dù không ở bên nhau, nhưng những việc chúng tôi làm vẫn có giá trị như nhau.
Việc mở rộng Quỷ Minh cần có Mộ Dung Ngôn.
Không có cô ấy, Quỷ Minh sẽ không có động lực và người chỉ đạo.
Cô ấy không thể rời đi, nói liên minh muốn đánh bại Mắt Quỷ thì còn cần phải bổ sung thêm càng nhiều thực lực cơ bản.
Cô ấy không chỉ phải điều khiển toàn bộ Quỷ Minh, mà còn phải không ngừng nghỉ chạy đến nhiều nơi khác nhau.
Hợp tác chiêu mộ những vong hồn, tổ chức họ thành một binh đoàn Quỷ Minh có sức chiến đấu...
Về phần bên phía Mắt Quỷ, trên cơ bản không có bất kỳ tin tức gì.
Mắt Quỷ cũng không bất kỳ hành động nào cả.
Mọi thứ đều có vẻ đặc biệt yên bình, nhưng mọi người đều biết.
Đây là sự yên bình trước chiến tranh, Mắt Quỷ cũng đang tích lũy năng lượng cho cuộc chiến.
Bởi vì sắp đến thời điểm mở ra phong ấn rồi.
Viêm Tiêu nhất định sẽ không từ bỏ cơ hội này để chờ đợi thêm mấy trăm năm nữa.
Hơn nữa, giáo chủ của Nhật Nguyệt giáo trước khi chết đã nói.
Hiện tại, nếu Viêm Tiêu muốn mở phong ấn, gã cũng không cần chân hồn của tôi nữa.
Một cuộc chiến không thể tránh khỏi, tất cả mọi thứ đang được ấp ủ...
****
Vì nguyên nhân cơ thể nên cơ bản tôi chỉ có thể nghe lão Phong nói.
Sau khi nói xong, lão Phong cũng kể cho tôi nghe tất cả những gì cậu ấy biết.
Cùng với những gì Tần Hương nói, tôi đã có thể hiểu hết toàn bộ tất cả những chuyện xảy ra trong những ngày này.
Cùng lúc đó, lại có thêm hai người bước vào từ cửa phòng.
Nhìn kỹ thì thấy người đến là tiền bối Tần và tiền bối Long Tuyền.
Trong tay tiền bối Tần còn cầm một chiếc túi vải dài.
Nhìn thấy hai người, lão Phong lập tức cung kính cúi đầu nói: “Tiền bối Tần, tiền bối Long Tuyền…”
“Hai vị tiền bối…” Tôi yếu ớt mở miệng và ôm quyền hành lễ.
Tiền bối Tần liền giơ tay: “Tôi nghe nói cậu đã tỉnh nên tới xem sao. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
Tiền bối Tần không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề.
“Đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn hai vị tiền bối đã cứu giúp.”
“Không có việc gì, tên nhóc nhà cậu là đứa con của kiếp vận, không thể chết được đâu.” Long Tuyền chân nhân đứng ở gần đó đột nhiên lên tiếng.
Lão Phong và tôi khi nghe thấy điều này thì đều sửng sốt.
“Đứa con của kiếp vận?”
Cả hai chúng tôi đều nói một cách nghi hoặc.
“À, đây là do thằng nhóc Thiên Cơ Tử kia nói.
Trong trận kiếp nạn này, chìa khóa của sự thành công chính là cậu." Long Tuyền chân nhân tiếp tục nói.
Nghe vậy, lão Phong kinh ngạc nhìn tôi.
Mà tôi thì lại nghĩ đến chân hồn của mình.
Nếu nghĩ từ góc độ này, việc bị gọi là chìa khóa của trận kiếp nạn này.
Đứa con của kiếp vận, có vẻ cũng giống vậy...
Nhưng mà điều này cũng không nhất thiết là đúng.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy.
Chỉ là, những thứ có tính bói toán như này.
Thật sự rất bí ẩn, tôi cũng không có để ý đến lắm.
Giống như quẻ mà Thiên Cơ Tử đã bói cho tôi.
Phá đến tam thế chín ôm nguyệt, đêm u phương đến tự tại tâm.
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nghĩa của nó là gì.
Hai vị tiền bối bắt mạch cho tôi, sau đó lại nói với tôi: “Hơi thở đã ổn định, nhưng vẫn còn thiếu máu. Mấy ngày này cậu cứ ở đây tĩnh dưỡng bản thân cho tốt là được."
“Cảm ơn tiền bối.” Tôi lại ôm quyền nói lời cảm ơn một lần nữa.
Mạng của tôi là do bọn họ cứu sống, nên từ tận đáy lòng tôi vô cùng biết ơn bọn họ.
Hai vị tiền bối chỉ cười nhạt, sau đó thấy tiền bối Tần đưa chiếc túi trên tay cho tôi: “Cái này trả lại cho cậu.”
"Đây là?" Tôi khó hiểu.
Nhưng vẫn cầm lấy nó. Đồng thời mở túi ra.
Kết quả vừa nhìn thì tôi đã nhận ra, đây là thân kiếm của tiền bối.
Là thân kiếm hoàn chỉnh của tiền bối.
Trong lòng tôi hơi động, vô thức nói: “Tiền bối."
“Nhóc con, là tôi.”
Một giọng nói già nua quen thuộc lọt vào tai tôi.
Trong lòng tôi rất ngạc nhiên và vui mừng, tiền bối vẫn ổn.
Bây giờ, thân kiếm hoàn chỉnh đã được tìm về, thật đáng mừng.
Nhưng tôi cũng ngạc nhiên nhìn về phía tiền bối Tần.
“Tiền bối Tần, ngài với thanh kiếm này?”
Tôi không nói thêm gì nữa, nhưng tiền bối Tần nhất định đã hiểu những gì tôi nói.
Tiền bối Tần lại mỉm cười:
“Đúng là tôi với thanh kiếm này có một mối liên hệ sâu xa.
Có thể coi như tôi là chủ nhân đời trước của nó!
Nhưng chủ nhân bây giờ của nó, là cậu."
Tiền bối Tần mỉm cười nói, cũng không nói chi tiết.
Tuy nhiên, ý nghĩa trong lời nói của ông ấy khá khác so với những gì tôi suy đoán.
Tiền bối không muốn nói tiếp nên tôi cũng không hỏi nữa.
Chỉ hỏi ông ấy về tình hình của Dương Tuyết.
Tiền bối Tần tiếc nuối lắc đầu: "Tôi đã cố gắng hết sức, có thể tập hợp được ba hồn bảy phách, tỉnh lại từ trong hôn mê hay không thì phải xem số mệnh của cô ấy rồi."