Nói xong thì lại thở dài.
“Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm khác tôi sẽ đến thăm cậu…”
Nói xong, hai vị tiền bối liền quay người rời đi.
Lão Phong và tôi ở phía sau ôm quyền và nhìn họ đi ra ngoài.
Sau đó hai chúng tôi lại nói thêm vài câu nữa thì tôi cảm thấy rất buồn ngủ.
Lão Phong cũng không làm phiền tôi, để tôi ngủ một lát.
Tiếp đó, tôi nằm trên giường, lại lần nữa chìm vào hôn mê.
Nhưng lần này, tôi đã đến thế giới tinh thần của tiền bối Kỳ Lân.
Tôi đã gặp được tiền bối Kỳ Lân.
Trong thế giới tinh thần, khí tức của tiền bối đã trở nên nồng đậm hơn trước, ngọn Minh Hỏa kia cũng càng chân thực hơn.
Tôi ngạc nhiên mà vui mừng hỏi: "Tiền bối, ngài đã hợp nhất được thân kiếm, ngài lại hợp nhất được thêm thần hồn rồi à?"
Tiền bối nở một nụ cười: “Đã hợp nhất được rồi, cũng đã khôi phục được một ít ký ức cũ. Tu vi cũng hơn xa lúc trước."
Nghe đến đây, tôi cũng thấy mừng thay cho tiền bối.
Nói như vậy, tiền bối không còn chỉ là một sợi tàn hồn như trước đó nữa.
Mà là đã trở thành một chân hồn thực sự.
Phải biết rằng khái niệm giữa tàn hồn và chân hồn rất khác nhau.
Tàn hồn chỉ là thần niệm, còn chân hồn mới là chủ thể.
Chỉ cần có đủ tu vi thì sẽ có thể tiếp tục phân chia ra rất rất nhiều thần niệm mới.
“Tốt quá rồi tiền bối.
À mà tiền bối, ngài có thể nói cho tôi biết mối quan hệ giữa ngài và tiền bối Tần là gì không? Ông ấy có vẻ như không muốn nói."
Tiền bối nghe tôi hỏi, cũng thở dài một hơi:
“Ai! Linh hồn của tôi bị tổn thương nghiêm trọng.
Ngay cả chính tôi cũng không thể nhớ được.
Chỉ có một ít suy đoán rời rạc, tôi nhớ chính ông ấy đã mang theo thanh kiếm của tôi rời khỏi hồ Trọng Tuyền.
Sau đó thì tôi bị đánh nát.
Phần còn lại tôi cũng không thể nhớ rõ được."
Nghe tiền bối nói như vậy, trong lòng tôi cảm thấy kinh sợ.
Trước tôi thế mà còn có người từng đến địa phủ, đi qua hồ Trọng Tuyền á?
Mà người đó lại là tiền bối Tần...
Tôi vô cùng khiếp sợ, nhưng tiền bối Kỳ Lân lại không tiếp tục nói những điều vô nghĩa với tôi nữa.
Chỉ nói với tôi:
“Sau trận chiến này, cậu vẫn cần phải nhanh chóng tăng cấp công lực của mình.
Kể từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tiến hành huấn luyện đặc biệt đối với tinh thần lực của cậu..."
“Huấn, huấn luyện đặc biệt?” Tôi ngạc nhiên nhìn tiền bối.
Tình trạng hiện tại của tôi chỉ là tinh thần và thần thức.
Tiền bối gật đầu, sau đó cả người run rẩy.
Không đợi tôi kịp phản ứng, khung cảnh xung quanh đã nhanh chóng biến đổi.
Giây tiếp theo, bốn phía xung quanh thế mà lại biến thành một mảnh biển lửa.
“Nhóc con, bây giờ bắt đầu đi…”
Nói xong, cơ thể của tiền bối lập tức biến mất.
“Tiền bối, tiền bối…”
Tôi muốn hỏi thêm vài câu nhưng tiền bối lại không trả lời.
Tôi nhìn ngọn lửa xung quanh mình, cảm giác nóng bức diễn ra rất chân thực.
Giống như thật sự có một ngọn lửa đang thiêu đốt tôi vậy.
Nhưng không đợi tôi kịp thích ứng, ngọn lửa kia đã biến thành những con rắn lửa và quét về phía tôi.
Thấy vậy, tôi chỉ có thể né tránh.
Nhưng trước khi tôi kịp đứng vững, một con rắn lửa khác đã đánh đến đây.
"Tiền bối, tiền bối, đây là loại huấn luyện đặc biệt gì vậy? Ngài, ngài sẽ không đốt tôi thành đồ ngốc đó chứ?"
Tôi hét lên và không ngừng né tránh.
Nhưng không có ai đáp lời tôi.
Cứ như vậy, tôi bắt đầu không ngừng đối phó với những đặc tính của tiền bối trong khu vực biển lửa tinh thần lực.
Mặc dù tôi đã nhận chịu đặc tính trong khu vực tinh thần lực tấn công, nhưng khi tôi tỉnh dậy.
Tôi cảm thấy nét mặt mình như đang tỏa sáng, thư giãn lại thoải mái, cơ thể tràn đầy năng lượng, thật là kỳ diệu.
Tôi nằm trên giường ba ngày liên tục, cũng được tiền bối huấn luyện suốt ba ngày.
Lão Phong và Tần Hương đã chăm sóc tôi trong ba ngày qua.
Sáng ngày thứ tư, tôi cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng, đã có thể xuống giường đi lại.
Dưới sự kiên trì của tôi, lão Phong đã đỡ tôi đi gặp Dương Tuyết.
Phòng Dương Tuyết cách phòng tôi không xa, lúc tôi bước vào phòng.
Lại phát hiện thấy một người quen khác, là nhân viên năm đó đã bán xe cho tôi.
Từ Phương.
Tôi vốn đã quên mất tên cô ấy, nhưng lại có chút ấn tượng về vẻ ngoài của cô ấy.
Khi nhìn thấy cô ấy ở đây, tôi vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết là cô ấy chỉ là một nhân viên bán xe bình thường.
Tại sao lại có thể xuất hiện ở một nơi thần bí như Bách Hoa Cung như vậy?
Kết quả vừa hỏi, tôi mới biết được.
Hóa ra Từ Phương là con gái nuôi của Long Tuyền chân nhân, mấy ngày nay đều là cô ấy chăm sóc cho Dương Tuyết.
Thực sự không ngờ nhiều năm sau chúng tôi lại có một cuộc gặp mặt như vậy.
Sau khi trò chuyện mới biết được, năm đó sở dĩ tôi có thể gặp được tiền bối Long Tuyền ở trấn Thanh Thạch.
Nguyên nhân hoàn toàn là vì Từ Phương, năm đó là do tiền bối Long Tuyền đi tìm cô ấy.
Hơn nữa bây giờ Từ Phương cũng đã bước vào Đạo môn, trở thành một tu sĩ.
Thiên phú không được tốt lắm, cơ bản không thể so sánh với cha nuôi Long Tuyền chân nhân của cô ấy.
Tuy nhiên, mỗi ngày cô ấy vẫn chăm chỉ tu luyện.
Thỉnh thoảng cũng sẽ xuống núi để trừ ma hàng yêu.
Việc này xem như một khúc nhạc đệm, nhưng quan trọng nhất là.
Dương Tuyết vẫn còn đang hôn mê, khó có thể hợp nhất ba hồn bảy phách của mình.
Cô ấy nằm yên lặng trên giường, giống như đang ngủ vậy...
*****
Tôi bước lại gần Dương Tuyết đang nằm trên giường, cô ấy vẫn nằm yên ở đó giống như đang ngủ vậy.
Nhưng tôi lại có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô ấy.
Một lúc sau, tôi đã đến trước giường của cô ấy.
Tôi không cử động, cũng không nói chuyện.
Chỉ là lặng lẽ nhìn cô ấy như vậy, nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, tôi cảm thấy rất khó chịu.