Cô ấy là vì bảo vệ tôi, nên mới đứng chắn trước người tôi.
Dùng cơ thể của bản thân để chắn hết phần lớn năng lượng của dòng chảy hỗn loạn đó.
Vậy nên lúc này tôi mới giữ được mạng, còn có thể tỉnh dậy và hồi phục nhanh chóng như vậy.
Nếu không có Dương Tuyết, lúc đó người đang bị thương nặng như tôi có lẽ đã bị dòng chảy hỗn loạn mạnh mẽ của đạo khí trực tiếp giết chết.
Đôi mắt của tôi không biết đã đỏ và ươn ướt từ lúc nào.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy tôi nói với Dương Tuyết đang nằm trên giường:
“Dương Tuyết, cô có thể nghe thấy lời tôi nói không? Cô có thể tỉnh dậy mà, đúng không?"
Trong lúc nói thì tôi đã nắm lấy tay Dương Tuyết.
Tôi có thể cảm nhận được bàn tay của cô ấy hơi lạnh.
Mặc dù ba hồn bảy phách của cô ấy bị giam cầm trong cơ thể, nhưng chúng lại không chồng lên nhau.
Đây chính là nguyên nhân thực sự khiến Dương Tuyết không thể tỉnh lại, hồn phách của cô ấy đã bị tổn thương vô cùng lớn.
Bây giờ không ai có thể can thiệp được.
Chỉ có thể dựa vào cách kết nối với ý chí của mình, cô ấy mới có thể sống sót, hợp nhất lại hồn phách.
Quá trình này có thể sẽ mất một ngày, có lẽ một năm, hoặc cũng có thể là mười năm.
Nhưng cũng có khả năng Dương Tuyết sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Một lúc sau, lão Phong vỗ vai tôi: “Được rồi lão Đinh, chúng ta đi thôi!
Dương Tuyết là người tốt sẽ được trời giúp, sẽ tỉnh lại sớm thôi."
Tôi gật gật đầu, đứng dậy với đôi mắt đỏ hoe.
Nghiêm túc nhìn Dương Tuyết một cái, sau đó rời khỏi phòng.
Vì nguyên nhân cơ thể nên sau khi rời khỏi phòng Dương Tuyết, tôi lập tức về thẳng phòng mình để tĩnh dưỡng.
Bây giờ chỉ đi có vài bước mà tôi đã cảm thấy mệt mỏi, lục phủ ngũ tạng đều đau nhức.
Cơ thể tôi cần được tĩnh dưỡng ít nhất cũng phải một đến hai tháng nữa.
Lão Phong sau khi đưa tôi trở lại phòng thì cũng rời đi.
Bây giờ cậu ấy là đệ tử nhập môn của Bách Hoa Cung.
Ngoài việc chăm sóc tôi, cậu ấy còn phải thực hiện một số nhiệm vụ của đệ tử Bách Hoa Cung.
Ví dụ như đi tuần tra, canh gác, tu luyện hay chạy việc vặt gì gì đó.
Mọi môn phái đều như vậy, đặc biệt là đối với những đệ tử mới gia nhập môn phái như lão Phong.
Nhưng trong lòng lão Phong lại rất vui vẻ, gia nhập Bách Hoa Cung chính là tâm nguyện của cả ba đời nhà cậu ấy.
Hơn nữa càng quan trọng hơn chính là sau khi tu luyện xong toàn bộ Bách Hoa Bí Điển.
Một khi tu đạt đến một trình độ nhất định, lão Phong và Phong ca sẽ hoàn toàn tách ra.
Lúc đó, bọn họ sẽ không còn là song hồn trong cùng một thân xác nữa.
Điều này đối với lão Phong hay Phong ca đều tốt.
Những ngày tiếp theo, lão Phong, Dương Tuyết và tôi vẫn đều ở lại trong Bách Hoa Cung.
Cơ thể của tôi đang dần hồi phục, tinh thần lực cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ đến Mộ Dung Ngôn...
Tu vi của lão Phong nhờ có Bách Hoa Bí Điển mà đã tiến bộ một cách vượt bậc.
Cộng với vô số thuốc quý trong Bách Hoa Cung, dẫn đến việc cậu ấy càng được ưu tiên bồi dưỡng.
Tu vi đã đạt đến cảnh giới Đạo Tông đỉnh phong.
Chỉ có mỗi Dương Tuyết là vẫn như cũ.
Mãi đến một tháng sau, Mộ Dung Ngôn mới xuất hiện.
Trời không bao lâu nữa sẽ tối, nên tôi định tu luyện một chút.
Lúc này, ấn ký màu đen trên mu bàn tay đột nhiên có chút lạnh lẽo.
Nó tự động chuyển động.
Thấy vậy, tôi hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại vui vẻ.
Ấn ký màu đen chuyển động tượng trưng cho việc Mộ Dung Ngôn sắp xuất hiện.
Đã gần hai tháng chúng tôi không gặp nhau, trong lòng tôi vô cùng nhớ cô ấy.
Ngay khi tôi vừa nghĩ đến đây, một màn sương mù đã ngưng tụ trước mặt tôi.
Ngay sau đó, bóng dáng xinh đẹp của Mộ Dung Ngôn xuất hiện trước mặt tôi.
“Thi Muội…”
Tôi kích động mở miệng và đứng thẳng dậy.
Mộ Dung Ngôn nhìn thấy tôi đứng thẳng dậy, cũng rất vui mừng: “Đinh Phàm, bây giờ anh thấy khỏe hơn chưa?”
Kết quả cô ấy chưa kịp nói hết lời, tôi đã ôm cô ấy vào lòng.
Mộ Dung Ngôn có hơi giãy giụa một chút, nhưng vô dụng.
Đều bị tôi ôm chặt lấy.
Mấy ngày nay, tôi rất nhớ cô ấy.
“Mấy ngày nay anh rất nhớ em…”
Mộ Dung Ngôn mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay tôi.
“Em cũng rất nhớ anh, chỉ là chuyện ở Quỷ Minh rất phức tạp, vậy nên em mới không có thời gian đến đây gặp anh.”
Mộ Dung Ngôn thật thà nói.
Trận chiến lớn sắp đến gần.
Quỷ Minh dưới sự giúp đỡ của nhiều môn phái Đạo môn khác nhau đã mở rộng một cách nhanh chóng.
Các đệ tử của Quỷ Minh đã trải rộng khắp thế gian.
Số lượng mỗi ngày đều được tăng lên theo cấp số nhân.
Hiện giờ con số đã lên tới hàng chục nghìn.
Thân là thủ lĩnh của liên minh, mỗi ngày cô ấy đều có rất nhiều việc phải giải quyết.
Tôi có thể hiểu điều này.
“Em có thể đến gặp anh là anh đã rất vui rồi. Sau này em không cần đích thân tới đây đâu, chờ anh khỏe lại thì sẽ đi tìm em..." Tôi ôm Mộ Dung Ngôn vào lòng và nói.
Mộ Dung Ngôn ở trong lòng tôi “ừm” một tiếng, giống như một cô gái được cưng chiều vậy.
Sau đó, Mộ Dung Ngôn và tôi ngồi xuống.
Cô ấy biết được hoàn cảnh của tôi, đồng thời cũng kể cho tôi nghe về tình hình bên ngoài.
Sau khi Nhật Nguyệt Giáo thua trận, các môn phái khác nhau của Đạo môn cũng chịu tổn thất nặng nề, tất cả đều đóng cửa điều chỉnh lại.
Tuy nhiên, thế lực của Quỷ Minh đã lợi dụng tình thế và phản công.
Rất nhiều cứ điểm của Nhật Nguyệt Giáo đã bị tiêu diệt, Mộ Dung Ngôn cũng tham gia vào một số trận chiến.
Hiện tại, thế lực còn lại của Nhật Nguyệt Giáo cơ bản đã biến mất.
Cho dù có thì cũng chỉ có thể trốn tránh mà thôi.
Hơn nữa còn là loại phân tán chứ không thể tụ tập.
Về phần thế lực của Mắt Quỷ, chúng đang không ngừng co lại.