Sư phụ híp mắt nhìn tôi, sau đó khẽ gật đầu: “Đi đi! Đi sớm về sớm!”
Tôi “dạ” một tiếng, sau đó tôi mang theo hũ tro cốt của nữ quỷ đi ra khỏi cửa hàng.
Mộ Dung Ngôn dặn tôi sau khi trở về, liền mang theo thứ này đi tìm cô ấy.
Lúc bình thường, Mộ Dung Ngôn đều ở bên trong bãi tha ma của quỷ mã lĩnh, đây cũng chính là nơi mà trước kia chúng tôi kết duyên âm.
Vì vậy, tôi đã mang theo hũ tro cốt cùng với túi Càn Khôn một đường đi đến quỷ mã lĩnh.
Tốc độ đi đường của tôi không nhanh lắm, cho nên khi đến nơi đã là 10 giờ đêm rồi.
Nơi này quá âm u, âm khí rất nặng.
Khắp nơi đều cắm cờ trắng chiêu hồn, theo gió đêm thổi qua mà đung đưa, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Tôi cũng không biết ngôi mộ của Mộ Dung Ngôn ở đâu, hay là cô ấy không có một.
Nhìn trái nhìn phải, tôi hít sâu một hơi, liền la to ở trong bãi tha ma: “Thi Muội, tôi tới rồi! Cô ở đâu vậy?”
Âm thanh quanh quẩn, truyền khắp toàn bộ bãi tha ma.
Bốn phía vẫn im lặng như cũ, không có bất kỳ động tĩnh gì, nhưng không khí dường như đã trở nên lạnh hơn.
Nhìn xung quanh không thấy Mộ Dung Ngôn xuất hiện, tôi một lần nữa la to: “Thi Muội, cô……”
Kết quả tôi còn chưa nói xong, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nữ khẽ nói: “Đừng kêu nữa, tôi ở chỗ này!”
Vừa nghe thấy lời này, trong lòng tôi trở nên vui vẻ, nhanh chóng quay đầu lại.
Tôi nhìn thấy Mộ Dung Ngôn đứng dưới gốc cây cách đó không xa.
“Thi Muội!” Tôi mang theo một tia vui sướng, nhanh chóng chạy qua.
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại mặt mày nhăn nhó, nói với tôi: “Sao anh tới muộn vậy!”
Nghe thấy lời này, tôi trực tiếp trợn trắng mắt.
Lúc này còn gọi là muộn? Nếu tôi đến sớm, cô dám ra không?
Mộ Dung Ngôn nhìn thấy vẻ mặt không vui của tôi, liền lên tiếng nói: “Được rồi, đi theo tôi!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn xoay người, trực tiếp đi vào rừng cây tối đen bên cạnh quỷ mã lĩnh.
Quỷ mã lĩnh này, ngoại trừ có tiếng là bãi tha ma, mà núi rừng ở bên cạnh cũng có quỷ khí dày đặc.
Nghe người đi trước nói, sở dĩ nơi này trở thành bãi tha ma là bởi vì ở đây có rất nhiều người đã chết trong các cuộc chiến tranh vào thời cổ đại.
Trong ngày thường, buổi tối có thể nghe thấy tiếng chiến mã gầm gừ từ trong rừng cây.
Dần dần, nơi này được gọi là “Quỷ mã lĩnh”.
Mà núi rừng bên cạnh quỷ mã lĩnh là nơi có âm khí nặng nhất.
Lúc trước, sư phụ và Lão Tần gia đã ở chỗ này dựng đàn làm phép, bọn họ cũng không dám đi sâu vào bên trong núi rừng, lo sợ trong đó có âm khí quá nặng, nếu dẫn ra vật âm tà lợi hại thì hai người bọn họ sẽ không trấn được.
Nhưng cuối cùng do đánh bậy đánh bạ mà gọi Mộ Dung Ngôn đến.
Lúc tôi nhìn thấy Chu Vận ở đập chứa nước thì Mộ Dung Ngôn cũng đã nói câu về chuyện này.
Sở dĩ cô ấy kết âm hôn với tôi, là bởi vì lúc đó cô ấy đang bị thương.
Cô ấy còn nói sau khi vết thương đã khỏi hẳn, cô ấy sẽ tìm cách giải trừ thuật kết duyên âm, trả lại tự do cho tôi.
Sau này tôi đoán rằng, lúc ấy Mộ Dung Ngôn bị thương, đúng lúc tôi đang gọi quỷ để kết duyên âm, cô ấy đã chủ động đến cửa, cô ấy muốn thông qua thuật kết duyên âm, để chữa trị vết thương của mình.
Bằng không, tôi cũng không có khả năng cưới được một nữ quỷ mạnh đến biến thái như Mộ Dung Ngôn làm vợ của mình.
Nhưng chuyện đó đã không còn quan trọng, kỳ thật cưới được một cô vợ giống như khủng long bạo chúa là Mộ Dung Ngôn cũng không tệ nha.
Nhưng cô ấy lại không đối xử tốt với tôi, chỉ cần cô ấy mở miệng thì đã mắng tôi là đồ cặn bã, nhưng cô ấy cũng không tệ, luôn bênh vực tôi, cũng nhiều lần ra tay cứu tôi.
Sau này nếu tôi đang trừ yêu diệt ma, có ai bức tôi đến bước đường cùng thì tôi sẽ thả cô vợ quỷ của mình ra, xem ai sợ ai?
Tôi lo đắm chìm trong suy nghĩ, khi nhìn lại thì thấy mình và Mộ Dung Ngôn đã đi sâu vào trong rừng.
Xung quanh tối đen như mực, ngay cả thiên nhãn cũng nhìn không rõ.
Mộ Dung Ngôn không nói lời nào, chỉ chăm chú đi về phía trước, tôi cũng không biết cô ấy muốn tới chỗ nào.
Tôi nghi ngờ liền lên tiếng hỏi: “Thi Muội, chúng ta đi đâu vậy?”
Mộ Dung Ngôn cũng không thèm quay lại nhìn tôi, chỉ nói một câu: “Đi đến nhà tôi!”
Nghe được câu trả lời như vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên.
Mộ của Mộ Dung Ngôn, nằm sâu bên trong rừng?
Nghĩ đến đây, tôi một lần nữa lên tiếng, nói: “Mộ của cô được chôn ở chỗ này sao?”
Nhưng Mộ Dung Ngôn chỉ nhẹ nhàng trả lời qua loa một câu: “Tôi không có mộ, là nhà!”
Tôi trợn trắng mắt, cô đã chết rồi mà, ngoại trừ mộ ra, làm gì có nhà?
Trong lúc tôi đang buồn bực suy nghĩ thì phía trước truyền đến tiếng nước chảy “rầm rầm.”
Ước chừng đi về phía trước thêm 20 mét, chúng tôi đi xuyên qua một lùm cây nhỏ.