Khi vừa đi xuyên qua lùm cây nhỏ, trong nháy mắt cả người tôi đều choáng váng.
Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện, bên trong rừng sâu, lại có một ngôi nhà cổ rất lớn.
Ngôi nhà cổ này được xây dựng ở bên cạnh một dòng suối nhỏ, bên cạnh còn có một thác nước nhỏ.
Ngôi nhà cổ này có diện tích rất lớn, đứng sừng sững trong rừng, tường trắng ngói đen, bức tường hai bên kéo dài vào trong bóng tối, được bao bọc trong một khu rừng rộng lớn.
Hai chiếc đèn lồng đỏ to lớn treo cao trước cửa nhà, ánh sáng màu đỏ rực, chiếu sáng đằng trước nhà thành một vùng lớn rực đỏ.
Một con đường đá trải dài gần 50 mét, hai bên trồng nhiều loài hoa đỏ tươi giống như máu.
Hai con sư tử đá trông giống như thật, một bên trái và một bên phải, canh giữ phía trước cửa.
Quy mô này, khí thế này, thoạt nhìn chính là nhà của một đại gia tộc, một dinh thự giàu có.
Nhưng theo như tôi được biết, ở trong bãi tha ma của quỷ mã lĩnh này, từ khi nào có một ngôi nhà cổ tiêu chuẩn cao như vậy tồn tại trong khu rừng này?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.
Trong lòng tôi “Lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ không đúng!
Trong quỷ mã lĩnh này, căn bản không có người ở, càng không thể có nhà.
Ngôi nhà cổ xa hoa này chắc chắn không có thật, nhất định là chỗ ở của quỷ, ngôi nhà của quỷ.
Đây là nhà của quỷ, nó sẽ biến mất vào ban ngày và chỉ xuất hiện trong mắt của một số người vào một thời gian và địa điểm nhất định vào ban đêm...
***********
Đột nhiên ở nơi sâu trong rừng già, nhìn thấy một ngôi nhà cổ to lớn xa hoa như vậy.
Đầu tiên tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sau đó liền nghĩ đến trong dân gian có lời đồn về “nhà quỷ.”
Khi xuất hiện, chúng sẽ không khác gì những ngôi nhà thực sự.
Nhưng nếu bạn ở trong ngôi nhà này một đêm và đợi đến sáng hôm sau, khu vực xung quanh có thể trở thành bãi tha ma hoặc nghĩa địa.
Bởi vì những gì đã nhìn thấy vào đêm đều là giả, nó là do quỷ hồn sử dụng thủ thuật che mắt để lừa gạt người.
Tôi nhìn chằm chằm ngôi nhà quỷ không chớp mắt, hít sâu một hơi: “Thi, Thi Muội, đây, đây là nhà của cô à?”
Mộ Dung Ngôn nghe thấy tôi hỏi liền quay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi một cái: “Ừ! Đi thôi!”
Nói xong, cô ấy dẫn đầu đi qua đó.
Tôi nhìn theo bóng dáng của Mộ Dung Ngôn cùng với ngôi nhà quỷ treo lồng đèn đỏ kia, trong lòng tôi có chút thấp thỏm, cũng có chút kích động.
Lần đầu tiên đi vào nhà quỷ là loại trải nghiệm như thế nào?
Nhưng điều duy nhất khiến tôi yên tâm là tôi sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Bởi vì Mộ Dung Ngôn tuyệt đối sẽ không hại tôi, đối với điều này, tôi rất có lòng tin.
Thật nhanh, chúng tôi đã đi dọc theo con đường lát đá tới trước cửa của nhà quỷ.
Sau khi nhìn vào cánh cửa lớn bằng đồng có đá mắt hổ và ba chữ lớn màu đỏ “Mộ Dung Phủ”. Tôi cảm thấy ngôi nhà quỷ này rất có khí thế, vừa sang trọng vừa xa hoa.
Nhưng không đợi chúng tôi gõ cửa, thì cửa lớn của nhà quỷ đột nhiên mở ra từ bên trong.
Chỉ nghe một tiếng “Răng rắc”, cửa lớn chậm rãi mở ra.
Ngay sau đó, chỉ thấy từ bên trong bất ngờ bước ra một bà lão.
Vừa nhìn thấy bà lão này, đôi mắt của tôi đã mở to hết cỡ.
Bà lão này không phải ai khác mà chính là Mạc bà bà, người mà tôi đã rất lâu không gặp.
Lúc trước ở miếu Thành Hoàng, Mạc bà bà đã ra tay cứu tôi một mạng.
Lần này gặp lại, Mạc bà bà không còn cầm quải trượng nữa, sau khi cửa mở bà ấy nhanh chóng bước ra.
Nhìn thấy Thi Muội và tôi, bà ấy nhìn chúng tôi nở nụ cười, rồi sau đó cung kính đứng một bên lên tiếng nói: “Tiểu thư, cô gia!”
Trong lúc nhất thời tôi không biết phải trả lời như thế nào, liền đứng im tại chỗ không lên tiếng.
Chỉ nghe Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh tôi thờ ơ hỏi một câu: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Thưa tiểu thư, đều đã chuẩn bị xong!” Mạc bà bà cung kính trả lời.
Mộ Dung Ngôn vừa lòng gật gật đầu: “Tốt! Lập tức bắt đầu!”
“Vâng!” Mạc bà bà vô cùng cung kính, nhìn qua rất giống người hầu ngày xưa, không có chút nóng nảy hay tự phụ nào.
Ngay sau đó, chúng tôi cùng nhau đi vào Mộ Dung Phủ.
Mới vừa đi vào cửa, đập vào mắt tôi là một cái sân rất rộng lớn.
Phong cách cổ xưa, vô cùng ấn tượng.
Mộ Dung Ngôn cũng không nói lời nào, dẫn tôi đi xuyên qua sân, rồi đi qua thêm mấy cái hành lang dài, cuối cùng chúng tôi đi tới phía sau của một cái sân nhỏ.
Vừa đến nơi này, tôi nhìn thấy một cây hòe lớn cách đó không xa, phía dưới bị đào ra tạo thành một cái hố.
Đồng thời tôi nghe thấy Mộ Dung Ngôn, nói: “Đinh Phàm, anh mang hũ tro cốt của Trúc Thanh chôn ở chỗ này đi! Sau đó mở túi Càn Khôn ra là được!”
“Không thành vấn đề!” Tôi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lên tiếng trả lời.