Tiền bối Tần chỉ mỉm cười không nói gì.
Bên cạnh người đàn ông cao lớn, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện từ hư không.
“Tôi nghĩ cậu ấy có thể, cậu ấy là đứa con của kiếp vận mà Thiên Cơ Tử nói.
Chỉ có cậu ấy mới có thể kết thúc tất cả những chuyện này."
Bọn họ không phải là ai khác mà chính là những nhân vật truyền kỳ của Đạo môn trong thế hệ trước, Tam Kiếm Khách của dương gian.
Tiền bối Đạo môn, là người đứng trên đỉnh cao của nhân gian giới lúc bấy giờ.
Dưới sự chú ý của nhiều ánh mắt, tôi bắt đầu đột phá thêm một lần nữa.
Muốn đột phá lên cảnh giới Đạo Tôn, thật sự quá khó
Kể từ khi bắt đầu đột phá vào buổi sáng, tôi đã trải nghiệm nó hơn mười lần.
Bây giờ đã là buổi chiều.
Tôi đã tụ khí trong vô tận, mỗi lần tôi đều cảm thấy chỉ thiếu một chút, thiếu một chút nữa.
Chính là mỗi lần như vậy đều thật khó để đốt phá và vượt qua bình cảnh đó.
Bên trong Vân Các, tiền bối Long Tuyền với cơ thể cao lớn nhìn thấy tôi lại một lần nữa đột phá thất bại.
Không khỏi cười khổ:
"Lão Tần, có muốn tôi cho cậu ấy một lời khuyên không? Nếu không thì chỉ sợ thằng nhóc này cho dù có đột phá mười ngày cũng không thể đột phá nổi."
Tiền bối Tần lắc đầu:
“Con đường tu hành chỉ có dựa vào chính mình mới có thể hiểu được.
Thường là ở thời khắc quan trọng này càng cần chính bản thân mình hơn.
Cứ để cậu ta tự mình cảm nhận đi! Chúng ta chỉ cần xem thôi."
Vừa lúc tiền bối Tần nói xong, tôi lại một lần nữa dùng sức tấn công vào bình cảnh.
Những lần đột phá trước đây, tôi luôn muốn trực tiếp đột phá chỉ với một chiêu.
Nhưng lần này lại khác, tôi không ngừng tấn công từng chút một.
Đổi một góc nhìn khác, một tâm trạng khác.
Liên tục tác động vào bình cảnh bằng những cú đột phá với tần số cao.
Mà lúc này, bên ngoài cơ thể của tôi nháy mắt có những đạo khí dao động không ngừng khuấy động.
Tần số rất nhanh, giống như từng gợn sóng, hết đợt này đến đợt khác, không ngừng dâng trào.
Ngay khi tần số dao động này xuất hiện, tiền bối Tần phía trên Vân Các đã mỉm cười.
Long Tuyền chân nhân cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Ồ, ngộ tính của thằng nhóc này thật tốt, nhanh như vậy mà đã thay đổi được lối suy nghĩ rồi..."
“Cậu ta đúng là đứa con của kiếp vận. Những người được chọn đều có chỗ đặc biệt của riêng họ."
“…”
Bên trong Vân Các, ba vị tiền bối đang cười trò chuyện về sự đột phá của tôi.
Mà tôi lại cảm nhận thấy được bình cảnh đang tan vỡ.
Cái bình cảnh cản trở sự tiến bộ của tôi đang bị phá vỡ từng chút một.
Cuối cùng, dưới tác động tần số cao vào bên trong.
Bình cảnh đột nhiên vỡ tan.
"Bùm", trong cơ thể tôi có một trận rung động.
Tu vi của tôi đã tăng thẳng lên đến cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.
Cảm nhận được nguồn sức mạnh mênh mông, tôi lại không hề tự hào chút nào.
Bởi vì, trước mặt yêu tà, chút sức mạnh này của tôi vẫn còn quá yếu.
Tôi nhanh chóng ổn định lại đạo cơ để ngăn cản việc tu vi của mình bị tụt dốc.
Mãi đến khi trời tối, tôi mới từ từ mở mắt.
Cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi đứng dậy và hít một hơi thật dài.
Đột phá được rồi, thật là tốt quá.
Sáng sớm hôm sau, lão Phong đến chúc mừng tôi.
Đồng thời cũng không quên mắng tôi.
Nói tôi là một tên biến thái, một tên quái vật.
Nhưng tôi nhìn lão Phong, phát hiện tu vi tên này cũng đã tiến gần đến cảnh giới Đạo Tông đỉnh phong.
Mặc dù vẫn còn một khoảng cách nhỏ, nhưng với tốc độ này.
Cùng với việc được Bách Hoa Cung bồi dưỡng, nhiều nhất là ba tháng, lão Phong nhất định sẽ đến gần hơn một bước nữa.
Tuy nhiên, trong khi chúng tôi đang trò chuyện và đùa giỡn nhau.
Tần Hương lại vội vàng chạy tới.
Tần Hương vừa vào phòng đã nói với lão Phong đang trò chuyện với tôi:
“Phong sư đệ, sư phụ gọi cậu.”
Lão Phong mới nhập môn không bao lâu, bị Tần Hương gọi là sư đệ cũng là điều dễ hiểu.
Lão Phong nhìn sư tỷ trước mặt nhỏ tuổi hơn mình một chút, cũng không dám có chút chậm trễ
“Được rồi sư tỷ, tôi đi ngay đây.
Không biết sư phụ gọi tôi có chuyện gì quan trọng không."
Tần Hương cũng không vòng vo, lại nói:
“Hình như là người của nhà họ Lương ở núi Kim Phượng, nghe nói là trưởng lão trong gia tộc của cậu, đặc biệt đến đây vì cậu."
Kết quả lão Phong vừa nghe xong lời này, cơ thể đột nhiên run rẩy kịch liệt.
Phong ca bất ngờ xuất hiện: “Chết tiệt, chúng dám tìm đến đây. Đám rác rưởi, chúng ta cùng đi gặp chúng, giết sạch chúng."
Cả người Phong ca tràn ngập sát ý, giận không thể nói.
Tôi đã sớm biết, Phong ca có rất nhiều hận thù với những người ở núi Kim Phượng này.
Nhưng là gì thì chúng tôi cũng không biết.
Người của núi Kim Phượng thế mà lại đến đây, chuyện này khiến Phong ca lại nổi điên lên.
Nhưng lão Phong lại quát lớn:
“Hàn Tuyết Phong, đây là Bách Hoa Cung.
Là chỗ của sư phụ tôi. Lát nữa gặp sư phụ tôi thì anh hãy thành thật một chút.
Nếu không, sư phụ chỉ dùng một ngón chân cũng đã có thể giết chết anh rồi."
Vừa nghe lão Phong nhắc đến cung chủ của Bách Hoa Cung, Phong ca đã cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Sự tức giận vừa rồi cũng bị đè nén xuống.
Cung chủ của Bách Hoa Cung là một trong những tồn tại tối cao nhất trên đời, chính là Đế Tôn.
Đừng nói đến đầu ngón chân, nếu Đế Tôn muốn giết Phong ca, thật ra chỉ cần một ánh mắt thôi là đã có thể xé nát anh ấy rồi.
Thấy Phong ca thành thật trở lại, lúc này lão Phong mới nói với Tần Hương: “Sư tỷ, đừng để ý đến anh tôi, chúng ta đi thôi!”
Bí mật của lão Phong không còn là bí mật nữa.
Nhiều lần đại chiến, hơn nữa còn bái nhập vào được Bách Hoa Cung.
Chuyện lão Phong là một xác hai hồn, trên cơ bản đã được Bách Hoa Cung, thậm chí là toàn bộ Đạo môn đều đã biết.