Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2457

Chương 2457 Chương 2457

Sau đó, Phong ca trở về trong cơ thể của lão Phong, đi theo Tần Hương tiến vào chính điện.

Tôi nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo.

Tôi cũng muốn xem câu chuyện giữa lão Phong và nhà họ Lương ở núi Kim Phượng là như thế nào.

Bây giờ toàn bộ Bách Hoa Cung đã xuất thế, địa điểm dĩ nhiên cũng bại lộ.

Đám người nhà họ Lương núi Kim Phượng tìm đến nơi này, chắc chắn cũng có lý do...

*****

Tôi đi theo đám người lão Phong, lần đầu tiên đi đến những nơi khác ngoài phòng của Dương Tuyết.

Bách Hoa Cung này không hổ danh được gọi là Bách Hoa Cung.

Khắp cung điện được trồng các loại hoa và thảm thực vật.

Muôn vàn màu sắc khác nhau ở khắp mọi nơi.

Hương hoa tràn ngập toàn bộ Bách Hoa Cung.

Ngay sau đó, chúng tôi đi qua rất nhiều tòa nhà, cuối cùng đến cung điện chính của Bách Hoa Cung.

Đây là nơi cung chủ của Bách Hoa Cung sinh sống và bàn bạc mọi chuyện.

Đám người lão Phong sau khi được thông báo thì đi thẳng vào trong.

Còn tôi, bởi vì không được cung chủ triệu tập.

Cho nên cũng tôi không thể đi vào trong.

Chỉ có thể đợi ở cửa, nhưng ở ngoài sảnh chính.

Bên ngoài sảnh chính có rất nhiều đệ tử Bách Hoa Cung đang canh gác.

Rất nhiều người nhìn tôi vài lần, nhưng lại không nói chuyện với tôi.

Tôi sẽ đợi ở đây cho đến khi đám người lão Phong đi ra.

Khoảng hai mươi phút sau, bên trong xuất hiện sự dao động của đạo khí.

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy lão Phong như phát điên mà gầm lên.

Nghe đến đây, trong lòng tôi run lên.

Tôi muốn vào nhưng lại bị ngăn lại.

Nhưng sau đó, hơi thở và tiếng gầm của lão Phong lại biến mất.

Bên trong nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cho lão Phong thế mà lại ở trong chính điện phát điên ngay trước mặt cung chủ Bách Hoa Cung.

Sau một lúc, ba ông lão xuất hiện.

Ba người đó đều mặc đồng phục của Đạo môn.

Nhưng lại không phải là đạo bào của Bách Hoa Cung.

Nghĩ lại thì chắc hẳn đó là người nhà họ Lương trên núi Kim Phượng.

Nhưng trên mặt bọn họ lại tràn đầy vẻ ngưng trọng.

Khi thấy tôi đang nhìn họ, họ cũng chỉ liếc nhìn tôi một cách lạnh lùng rồi đi ngang qua tôi.

Sau khi ba người này rời đi, lão Phong và Tần Hương mới đi ra.

Khi tôi thấy đám người lão Phong đi ra, tôi lập tức tiến tới chỗ họ.

“Lão Phong, ba người vừa đi ra là người nhà họ Lương à?”

Vẻ mặt lão Phong không được tốt cho lắm, thậm chí còn có vẻ buồn bã và do dự.

Cau mày, trên mặt còn có nước mắt.

Cậu ấy nghe tôi hỏi, khẽ gật đầu rồi không nói gì.

“Ồ, vậy lần này bọn họ đến tìm cậu là để làm gì?” Tôi tiếp tục hỏi, cảm thấy đã có chuyện gì đó xảy ra.

Nhưng vừa dứt lời, giọng nói khinh thường của Phong ca lại vang lên bên trong cơ thể của lão Phong: "Còn có thể là cái gì tốt chứ? Muốn bọn tôi trở về để kế thừa gia nghiệp của bọn khốn nạn đó."

Vừa nghe thấy điều này, tôi cảm thấy trong lòng “Lộp bộp” một tiếng..

Kế thừa gia nghiệp, cái quái gì vậy?

Tôi khó hiểu, lão Phong cũng thở dài rồi nói: “Đúng vậy, bọn họ là người nhà họ Lương. Giống như những gì đã suy đoán trước đó, tôi quả thực cũng là người nhà họ Lương."

Lúc này, trên mặt lão Phong thực sự lộ ra vẻ buồn bã, giống như đang vô cùng đau lòng.

Đồng thời, cậu ấy cũng ngừng nói chuyện với tôi mà chỉ bước về phía trước.

Tôi đứng đó nhìn lão Phong rời đi.

Nhìn cậu ấy như thế này, chắc hẳn cậu ấy đã biết được thân thế của mình ở trong sảnh lớn của Bách Hoa Cung.

Chỉ là, việc này không phải nên vui mừng sao?

Phải biết rằng, ngoại trừ việc lão Phong muốn trở thành đệ tử của Bách Hoa Cung để hoàn thành lý tưởng của bản thân ra.

Thì mục tiêu khác chính là tìm ra thân thế của chính mình.

Sao bây giờ trông bóng dáng cậu ấy lại cô đơn thế?

Đang lúc tôi thắc mắc thì Tần Hương đột nhiên bước tới, thở dài: “Số mệnh của sư đệ thật là khổ!”

Nghe vậy, tôi liền quay lại nhìn Tần Hương.

Vừa rồi cô ấy cũng ở trong sảnh lớn, chắc chắn đã nghe thấy được đầu đuôi câu chuyện.

Thế là tôi hỏi: “Tần Hương, giữa lão Phong và nhà họ Lương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Hương lại thở dài rồi nói: “Phong sư đệ và anh trai của em ấy đều là vật hy sinh của gia đình bọn họ.”

"Cái gì? Vật hy sinh á?"

Trong lòng tôi khiếp sợ và có chút ngạc nhiên.

Tôi không biết lời này có nghĩa là gì.

Người có thể kế thừa gia nghiệp của nhà họ Lương sao lại có thể trở thành vật hy sinh được chứ?

Không, không phải là nên tập trung hết mọi sự ưu ái vào người đó sao?

Tần Hương gật đầu:

“Vừa rồi ở trong sảnh lớn, tôi đã biết được thân thế của sư đệ thông qua lời nói của anh trai em ấy.

Khi còn nhỏ, bọn họ đã được các trưởng lão trong gia tộc lựa chọn làm người thừa kế tương lai của nhà họ Lương…”

Nghe đến đây, tôi cảm thấy khá khó hiểu.

Còn nhỏ đã được chọn làm người thừa kế, cũng giống như được phong làm hoàng tử, việc này có bao nhiêu vinh quang cơ chứ?

Nhưng ai biết sau khi nghe đoạn sau, tôi mới hiểu được.

Tại sao Phong ca lại hận nhà họ Lương đến như vậy.

Mới biết được vì sao Phong ca vừa nghe đến từ nhà họ Lương thì đã tức giận.

Tại sao lại tuyên bố muốn giết hết nhà họ Lương và tàn sát họ?

Tại sao vừa nhìn thấy người nhà họ Lương ở chân núi Cửu Tiêu đã lập tức giết họ?

Hóa ra tất cả những điều này đều đến từ lão Phong và Phong ca.

Mọi chuyện bắt đầu từ thời điểm họ được chọn làm người thừa kế của nhà họ Lương.

Ba mươi năm một lần, trước sau ba năm.

Nhà họ Lương sẽ chọn ra ba cặp anh chị em trong gia tộc.

Ba cặp anh chị em này đều phải dưới năm tuổi.

Những đứa trẻ này đều phải vừa mới sinh ra, tốt nhất là song sinh.

Vừa lúc, năm đó là lúc tuyển chọn người thừa kế, lão Phong và Phong ca đã được chọn.

Bình Luận (0)
Comment