Hơn nữa, chỉ có ở giữa khoảnh khắc sống chết mới là cách tăng cường sức mạnh hiệu quả nhất.
Tôi cũng không nhiều lời, chỉ siết chặt nắm đấm:
“Tiền bối đừng lo, vãn bối nhất định sẽ cố hết sức tiêu diệt tà giáo Hắc Liên Hoa.”
Cung chủ Bách Hoa Cung cũng không nói nhiều, bà ấy giơ tay lên.
Một cuộn giấy bay xuống và rơi vào tay tôi.
Tôi cầm lên xem, phát hiện đó là một mật thư.
Phía trên chỉ có một câu ngắn ngủi.
“Tổng đàn của tà giáo Hắc Liên Hoa, tòa nhà Liên Hoa, thành phố Giang Nam.”
Nhìn thấy vậy, tôi hơi cau mày.
Thành phố Giang Nam chính là thành phố lớn nhất ở khu vực Giang Nam.
Dân số có hơn 100 triệu người, tà giáo Hắc Liên Hoa này thế mà lại thật sự ẩn mình trong thành phố.
Lão Phong và những người khác cũng đi tới xem.
Tần Hương cũng kinh ngạc nói: “Tôi đã từng đến nơi này, tòa nhà Liên Hoa kia hình như là nằm ở trung tâm thành phố.
Nếu tổng đàn của tà giáo Hắc Liên Hoa ở vị trí này, vậy thì sẽ rất khó để ra tay."
Đúng vậy!
Nếu ra tay ở trung tâm thành phố, một khi trận chiến thuộc cảnh giới Đạo Tôn nổ ra thì sẽ tạo ra một sự hỗn loạn rất lớn.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này, cung chủ Bách Hoa Cung ngồi trên ghế chủ tọa đã lên tiếng:
“Ngoại trừ các cậu, mỗi phái đều sẽ cử một vài đệ tử đến tham gia cùng. Trong chuyến đi này, phải hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa cố gắng hết sức để thoát thân, đừng bao giờ làm hại những người vô tội…”
*****
Cung chủ Bách Hoa Cung dặn dò thêm một câu cuối cùng.
Mọi người nghe xong thì lập tức lần lượt chắp tay: “Tiền bối yên tâm, chuyến đi này chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Cung chủ Bách Hoa Cung gật đầu: "Đi đi!"
Nói xong, cung chủ lại lần nữa nhắm mắt lại.
Chúng tôi cũng không ở lại đây quá lâu, những gì tiền bối cần nói đều đã nói hết.
Còn lại chính là việc của chúng tôi.
Tất cả chào tạm biệt cung chủ Bách Hoa Cung và trực tiếp rút lui khỏi sảnh lớn của Bách Hoa Cung.
Vừa ra đến cửa, A Đồng đã nói với tôi và lão Phong: "Mọi người hãy trở về thu dọn một chút. Hai tiếng nữa chúng ta sẽ tập trung trước cổng Bách Hoa Cung."
“Được!" Tôi trả lời.
Ngay sau đó, lão Phong và tôi lập tức xoay người đi về hướng phòng ở của chúng tôi.
Hơn tám tháng, cuối cùng chúng tôi cũng xuống núi.
Khi trở về nơi ở của mình, thật ra tôi cũng không có gì để thu xếp cả.
Ngoài kiếm Kỳ Lân, Linh Đao và linh thạch ra, tôi thực sự không có món đồ gì khác để mang theo.
Ở đây, người duy nhất tôi không thể buông bỏ chính là Dương Tuyết.
Tôi lấy đồ của mình và đi đến phòng bệnh của Dương Tuyết.
Trên cơ bản thì hiện tại Dương Tuyết đang trong trạng thái người thực vật.
Cơ thể không chỉ cần Bách Hoa Dịch của Bách Hoa Cung để giữ mạng, mà ba hồn bảy phách còn phải dựa vào một cường giả cấp Đế Tôn giữ lại.
Nếu không cũng chỉ có thể hồn phi phách tán mà thôi.
Tôi biết rất rõ việc các tiền bối giữ mạng cho Dương Tuyết.
Có lẽ vì tôi có giá trị.
Nếu tôi không thể tạo ra giá trị, vậy thì các tiền bối sẽ không có lý do gì để giữ mạnh cho Dương Tuyết nữa.
Khi đến phòng bệnh, tôi phát hiện Từ Phương đang lau mặt cho Dương Tuyết.
“Đinh Phàm, anh đến rồi.” Từ Phương mỉm cười nói.
Tôi gật đầu: “Từ Phương, vất vả cho cô rồi. Để đó tôi làm cho!"
Nói xong, tôi lấy chiếc khăn mặt từ tay Từ Phương.
Sau đó cẩn thận lau lên khuôn mặt trắng trẻo của Dương Tuyết.
Khuôn mặt cô ấy không tốt lắm, nhưng nhìn qua cũng chỉ trông như cô ấy đang ngủ mà thôi.
Chỉ là, không thể tỉnh dậy được.
“Dương Tuyết, tôi sắp đi rồi. Mấy ngày này sẽ không thể đến gặp cô được ..."
Tôi vừa nói vừa lau mặt cho Dương Tuyết.
Hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ của chúng tôi, vì cô ấy mà đánh nhau với bọn xã hội đen tại một quán thịt nướng ven đường, cùng chạm trán với những âm binh đang mượn đường.
Quỷ hồn của trường nghệ thuật Thanh Sơn, cô ấy bị quỷ hồn của Bảo Khánh Vương nhập vào rồi nhảy lầu để tự tử, nhưng sau đó lại rơi trúng người tôi.
Cùng nhau chiến đấu chống lại Mắt Quỷ, huyết tẩy Nhật Nguyệt Giáo.
Và còn nhiều chuyện khác nữa. Thậm chí có nhiều chuyện tôi đã không thể nhớ rõ.
Nhưng bây giờ, cô ấy lại đang đứng trước ranh giới sống chết.
Đối với tôi, điều này thật khó để tiếp thu.
Từ Phương đứng ở một bên nghe tôi nói phải đi, không khỏi hỏi: “Đinh Phàm, anh phải đi à?”
“Ừ, theo lệnh của cung chủ Bách Hoa Cung, chúng tôi sẽ phải đi tiêu diệt tà giáo Hắc Liên Hoa. Những ngày tới mong cô giúp tôi chăm sóc Dương Tuyết cho thật tốt." Tôi nói một cách cầu xin.
Dù sao Từ Phương cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc Dương Tuyết, phần lớn là dựa vào ơn nghĩa mà thôi.
Năm đó khi mua xe ở cửa hàng xe, tôi đã cho cô ấy một ơn nghĩa.
Từ Phương mỉm cười: “Yên tâm đi! Thiên phú tu luyện của tôi không tốt lắm, nên ngày thường tôi cũng không có việc gì để làm. Tôi sẽ chú ý đến cô Dương, anh cứ yên tâm mà đi đi!
Nhất định phải diệt trừ được những tà giáo đó, khôi phục lại chính đạo cho thế giới này."
“Ừ, nhất định rồi.”
Nói xong, tôi đã lau xong mặt cho Dương Tuyết. Lại lau sạch tay cho cô ấy.
Sau đó, tôi đứng dậy. “Dương Tuyết, tôi phải đi rồi. Cô nhất định phải khỏe lên đó ..."
Nói xong, tôi nhìn Dương Tuyết thật sâu, sau đó tạm biệt Từ Phương và cầm theo kiếm Kỳ Lân rời đi.
Tại cổng Bách Hoa Cung, tôi gặp lão Phong.
Cậu ấy hỏi tôi có phải đã đến gặp Dương Tuyết không, nếu không sao lâu như vậy mới đến.
Tôi gật đầu, nói có.
Lão Phong thở dài, không nói gì thêm.
Sau đó hai chúng tôi đi qua rất nhiều cung điện, đến cổng lớn của Bách Hoa Cung.
A Đồng và Tần Hương đã đến trước rồi, điều này khiến chúng tôi rất ngạc nhiên.
Tôi còn tưởng họ sẽ mang theo túi lớn túi nhỏ, soạn đồ một lúc lâu nữa chứ.