Đại đệ tử Từ Lộ của phái Nga Mi.
Đại đệ tử Phó Linh và Thư Hiểu Khiết của núi Long Hổ.
Đại đệ tử Tần Vũ và Cố Sương của phái Thất Tinh.
Pháp Không hòa thượng của phái Thiếu Lâm Tự.
Ngô Khải, đệ tử của phái Không Động.
Tử U, đệ tử của Tử Vân Tông.
Tam kiệt của nhà họ Long: Long Phi, Long Vũ và Long Dương.
Âu Dương Hồng Vũ của nhà Âu Dương và đám người Âu Dương Phi.
Cũng may đây là phòng tổng thống, nếu không không thể chứa được nhiều người như vậy.
Có khoảng năm mươi người, tôi biết hầu hết bọn họ.
Một nửa trong số họ còn có giao tình với tôi.
Khi mọi người nhìn thấy chúng tôi vào phòng thì đều lần lượt đứng dậy.
Một số người trong số họ nhận ra lão Phong và tôi, liền mỉm cười.
“Anh Đinh, anh Phong, hai anh cũng đến đây à.”
Dương Tấn kinh ngạc nói, dù sao anh ta cũng là đại sư huynh của Dương Tuyết.
“Anh Đinh, anh Phong, vết thương của hai anh đã đỡ hơn chưa?” Đại đệ tử Lý Đông Lôi của phái Cản Thi lo lắng hỏi.
Những người còn lại cũng lần lượt chào hỏi chúng tôi.
Tôi và lão Phong vội vàng chắp tay đáp lại.
“Mọi người, rất vui khi được gặp mọi người.
Hôm nay chúng tôi đến đây là có cùng một mục tiêu với mọi người, đó chính là đối phó với tà giáo Hắc Liên Hoa.
Để tôi giới thiệu hai người này với mọi người.
Đây là Thánh Nữ của Bách Hoa Cung, Xích Viêm Đồng. Đây là Tần Hương, con gái của tiền bối Tần và Quỷ Mẫu."
Lời này vừa nói ra, hơn năm mươi người ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Xích Viêm Đồng, Thánh Nữ của Bách Hoa Cung.
Tần Hương, con gái của hai vị Đế Tôn.
Bất kể là ai, chỉ cần xuống núi đều có thể chấn động thiên hạ.
Nhưng bây giờ, hai người họ lại xuống núi cùng một lúc và hợp tác với mọi người để đối phó với tà giáo Hắc Liên Hoa.
Điều này khiến mọi người vừa mừng vựa sợ.
Tất cả đều nhìn hai người họ.
Người thừa kế của Bách Hoa Cung, con gái của hai vị Đế Tôn.
Ngoài ra còn có đại đệ tử và thế hệ trẻ ưu tú của những môn phái khác nhau.
Nhiệm vụ này, tôi nghĩ sẽ có thể dễ dàng hoàn thành ...
*****
Mặc dù chúng tôi đã chiến thắng trong trận ở núi Nhật Nguyệt…
Nhưng chính Đạo môn cũng phải chịu tổn thất tương đối nghiêm trọng.
Chưởng môn các phái gần như đều phải sử dụng đến bí pháp tông môn, để cưỡng ép tu vi cùng sức mạnh của bản thân lên mức cao nhất.
Kết quả là, chính bản thân họ cũng phải chịu tổn thương cực lớn.
Mặc dù tám tháng đã trôi qua, nhưng những chưởng môn của các phái hầu như vẫn chưa hồi phục hoàn toàn được.
Hơn nữa, hiện tại lại đang tiến vào giai đoạn rất căng thẳng.
Yêu cầu chưởng môn các phái phải đứng ra, chủ trì đại cục.
Dưới áp lực của rất nhiều nguyên nhân, ban lãnh đạo cấp cao của Đạo môn đã đưa ra quyết định.
Nhiệm vụ diệt trừ Hắc Liên Giáo lần này sẽ được giao cho các thế hệ trẻ tuổi.
Cho nên, tất cả các phái ấy đều đã điều động tới những đệ tử mạnh nhất trong phái.
Xem như đây cũng là một nhiệm vụ kiểm tra và rèn luyện mà Đạo Minh đưa ra cho các đệ tử của mình.
Nhiệm vụ thứ nhất là tập trung lực lượng, đủ để diệt trừ Hắc Liên Giáo.
Bởi vì theo tin tình báo, thực lực của Hắc Liên Giáo cũng không mạnh lắm.
Chỉ là tà giáo này khá là quỷ quyệt, chúng vẫn luôn ẩn náu trong bóng tối.
Nhiệm vụ thứ hai là đưa các đệ tử ưu tú nhất của các phái tham chiến, cũng là để bọn họ có thêm cơ hội rèn luyện.
Chỉ có chiến đấu thực tế mới là cách thức huấn luyện tốt nhất để cải thiện bản thân.
Bởi vậy, trong nhiệm vụ này, tám môn phái lớn cũng phải tham gia.
Các tông môn lớn đều phải cử ra những đệ tuổi trẻ tuổi mạnh nhất của sư môn mình.
Hiện giờ, gần như tất cả những người này đều đã tập hợp tại nơi này.
Sau khi tôi giới thiệu A Đồng cùng Tần Hương xong, mọi người quan sát nhau một lượt, rồi chào hỏi những người quen của mình.
Trước hết, hai cô gái này đều rất xinh đẹp, mà các vị đạo hữu trẻ tuổi trong Đạo môn thì đều có lòng yêu cái đẹp.
Tiếp theo, hai người này cũng có được những thông tin cấp cao của Đạo môn.
Cho nên, bất kể là xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần quen biết với mọi người ở đây là được.
Như vậy, ngày sau, khi hành tẩu giang hồ nếu có khoác lác, khoe khoang thì cũng có được chỗ dựa.
Đang lúc mọi người nói chuyện phiếm cùng A Đồng và Tần Hương, Dương Tấn, Ngô Hưng Long, Tống Sơn Hà và những người khác cũng đã xuất hiện.
Dương Tấn là người đầu tiên mở miệng với tôi: “Anh Đinh, vết thương của sư muội tôi đã đỡ hơn chưa?”
“Đúng đúng, bây giờ Tuyết Tuyết đã tỉnh lại chưa?” Tống Sơn Hà cũng sốt ruột.
Ngô Hưng Long lo lắng nhìn về phía tôi.
Tôi thở dài, lắc lắc đầu: “Vẫn chưa, vết thương của Dương Tuyết quá nặng. Cho dù đã được dùng loại thuốc quý như Bách Hoa Dịch.
Các vị tiền bối cũng đã rót cả chân nguyên của mình vào rồi, nhưng hồn phách của Dương Tuyết vẫn chưa thể tụ hợp lại hoàn toàn.
Vì thế mà cô ấy vẫn còn đang hôn mê, chưa có cách nào tỉnh lại được.”
Tuy rằng mấy người Dương Tấn đã có chuẩn bị trước, nhưng sau khi nghe câu trả lời của tôi, họ vẫn không kìm được mà thở dài.
Tống Sơn Hà càng trực tiếp thìm thầm: “Sao Dương Tuyết lại ngốc nghếch như vậy, lại nguyện ý dùng cơ thể của mình để chắn đòn cho anh chứ.”
“Được rồi anh Tống, bây giờ có nói thêm gì cũng chỉ là vô ích mà thôi.” Ngô Hưng Long vỗ bả vai của Tống Sơn Hà.
Tống Sơn Hà cũng chỉ nói một câu như vậy rồi thôi, sau đó anh ta xoay người đi sang bên cạnh.
Dương Tấn cũng khẽ gật đầu với tôi một cái, rồi đi sang chỗ khác.
Ở trong phòng, mọi người lại bắt đầu từ từ nói chuyện phiếm.
Bởi vì mọi người còn chưa đông đủ, cho nên tạm thời chúng tôi vẫn còn phải chờ đợi.
Chỉ trong chốc lát, bốn đệ tử của Vô Cực Môn đã tới.