Dẫn đầu là một vị đại đệ tử của Vô Cực Môn, tên là Lý Cường, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh ta.
Mọi người cùng đứng lên tiếp đón bốn người kia, sau đó lại tiếp tục chờ đợi.
Tiếp đó, những vị đệ tử trẻ tuổi được phái tới cũng lục tục xuất hiện.
Dần dần, nhân số đã lên tới hơn 80 người.
Cuối cùng, chỉ còn thiếu người của Ngũ Độc Giáo nữa thôi.
Mọi người thấy đệ tử của Ngũ Độc Giáo còn chưa tới, đều đã bắt đầu thắc mắc rồi.
“Hắc Liên Giáo này rõ ràng là tà giáo được tách ra từ chính Ngũ Độc Giáo. Nhưng bây giờ thì hay rồi, chúng ta vất vả lặn lội đường xa, chạy đến đây để tiêu diệt Hắc Liên Giáo này. Mà Ngũ Độc Giáo thì sao, đến bây giờ còn chưa thấy mặt…”
“Đúng thế, Ngũ Độc Giáo này làm mình làm mẩy cho ai xem? Xem thường ai chứ?”
“Anh Đạo, anh nói nhỏ thôi. Nghe nói Thánh Cô của Ngũ Độc Giáo có tu vi sắp đạt đến cảnh giới Đạo Tôn rồi.”
“Ha hả, Đạo Tôn thì đã làm sao, dù sao người đó cũng không có mặt ở đây.”
“…”
Trong phòng tổng thống rộng lớn, mọi người bàn tán không ngừng, cứ anh một câu, tôi một câu thật náo nhiệt.
Tuy nhiên, vào lúc này, từ phía cánh cửa lớn lại truyền tới tiếng ai đó gõ cửa.
Các vị đệ tử của phái Cửu Tiêu đứng ngay phía ngoài nên đã thẳng thừng mở cửa ra.
Mà bên ngoài cũng vang lên một đoạn mật hiệu: Gió cao trăng đen nói chuyện liêu trai, người anh em có thể uống cùng tôi được không?
Vừa nghe được lời này, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Đoạn mật hiệu này… Chắc hẳn là người của Ngũ Độc Giáo đã tới rồi.
Các đệ tử canh cửa đáp lại một câu, sau đó mời người vào bên trong.
Mới vừa tiến phòng, tôi đã nhận ra người phụ nữ dẫn đầu của đoàn Ngũ Độc Giáo. Đó là Thánh Cô của Ngũ Độc Giáo, Hoa Yên Chi.
Lúc trước người này đã cùng tôi đối phó với sát thủ số một là Bảo Khánh Vương.
Mà đi phía sau cô ấy chính là người quen cũ của tôi, Vạn Vi.
Bên người cô gái này còn nuôi một con Xà yêu, đó là một con rắn vàng khổng lồ.
Ngoại trừ hai người này, phía sau còn có thêm ba người nữa.
Đó là ba nam đệ tử trẻ tuổi, tôi chưa từng gặp qua bao giờ, cũng không quen biết.
Hơn nữa, từ trước tới nay Ngũ Độc Giáo luôn hoạt động độc lập.
Ở trên giang hồ, chưa từng thấy họ tiếp xúc hay giao lưu với môn phái nào khác.
Hiện tại, khi đệ tử của Ngũ Độc Giáo xuất hiện, họ cũng chẳng chào hỏi đông đảo chúng đạo hữu ở đây lấy một câu.
Nhưng tôi lại bước lên, ôm quyền chào hỏi: “Hai vị đạo hữu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Vạn Vi thấy tôi, chợt kinh hỉ nói: “Đinh Phàm, anh cũng ở ở đây sao? Tôi nghe nói, trong trận chiến tại núi Nhật Nguyệt vừa rồi, một mình anh dám chiến đấu với giao long của Nhật Nguyệt Giáo, anh thực sự quá lợi hại!”
Nghe đến đó, tôi không khỏi xấu hổ.
Một mình tôi đối đầu với Yêu long, kết quả là bị nó thổi một hơi bay ra ngoài, tí thì được tiễn về miền cực lạc.
Tôi cười ngượng ngùng: “Đừng nói đến chuyện này nữa!”
Tôi vừa dứt lời, Hoa Yên Chi cũng lên tiếng: “Các vị đạo hữu, thật ngại quá. Chúng tôi đã tới muộn rồi.”
Lời vừa nói ra, Vương Triều Dương của Kỳ Liên Giáo lấp tức trào phúng một câu: “Cô cũng biết mình tới muộn à? Bắt chúng tôi phải chờ đợi lâu như vậy. Phải biết rằng, tà giáo kia chính là một nhánh tách ra từ Ngũ Độc Giáo của các người đấy…”
Tính cách của Vương Triều Dương này chính là như vậy, không phải tự nhiên mà đạo hữu trên giang hồ lại đặt cho anh ta cái biệt hiệu “Gậy chọc c** của Đạo môn”.
(Gậy chọc c** của: Nguyên văn là 搅屎棍, đây là một từ lóng của Trung Quốc, dùng để chỉ những người hay gây rối, châm chọc người khác, tạo ra phiền phức. Ban đầu từ này không rõ nghĩa tiêu cực hay tích cực, nhưng về sau nó trở thành một từ mang tính xúc phạm, chế giễu.)
Ngoại trừ Hoa Yên Chi và Vạn Vi, ba vị đệ tử Ngũ Độc Giáo đứng ở phía sau đều lập tức tỏ thái độ.
Sắc mặt của họ trở nên khó coi, trực tiếp bước về phía trước một bước: “Anh có ý gì?”
Nói xong, cả người nọ run lên, đạo khí mãnh liệt dâng trào.
Tuyệt lắm, không hổ là người tài được lựa chọn tới đây. Tu vi của vị đệ tử này đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân.
Nhưng người bọn họ phải đối mặt, chính là Vương Triều Dương. Từ nhiều năm trước, tu vi của Vương Triều Dương đã đạt tới cảnh giới này rồi.
Với tài năng của anh ta, hiện giờ tu vi cũng phải tới cảnh giới Đạo Tông trung kỳ.
Vì thế anh ta căn bản không sợ: “Ý gì à, chính là nói các người đấy!”
Nói xong, ba vị đệ tử khác của Kỳ Liên Giáo cũng bước lên trước một bước, phóng đạo khí ra ngoài trước mặt nam đệ tử của Ngũ Độc Giáo.
Trong lúc nhất thời, tình hình đã trở nên căng thẳng.
Như thể chỉ cần một lời không hợp, thì sẽ lập tức đánh nhau.
Một số môn phái có mặt ở đây cũng không ưa gì Ngũ Độc Giáo.
Cho nên gần như ai cũng để ý tới.
Có một số ít môn phái thì dứt khoát ngồi bên, không thèm nhìn.
Chỉ có đại đệ tử của Cửu Tiêu Quan, Vu Băng là lên tiếng hoà giải:
“Các vị bớt giận, bớt giận, mọi người đều tới đây để đối phó với Hắc Liên Giáo, đừng để tổn thương hoà khí trong nhà.”
Tôi thấy hai bên đều là người quen cũ, nên cũng nói đỡ: “Các vị, hiện tại Hắc Liên Giáo đang hoành hành. Chúng ta vẫn nên chú tâm vào việc chính thì hơn.”
Vương Triều Dương đã từng chịu thua thiệt dưới tay tôi, cho nên biết được sự lợi hại của tôi.
Thấy tôi cùng với Vu Băng đều đã mở lời, anh ta đành phất tay ra hiệu cho các sư đệ phía sau lưng mình.
Trong lúc nhất thời, mấy vị đệ tử của Kỳ Liên Giáo đều thu lại đạo khí.
Hoa Yên Chi cũng đưa mắt ra hiệu, để ba đệ tử của Ngũ Độc Giáo thu hồi công pháp lại.
Đồng thời, cũng thấy Hoa Yên Chi ôm quyền nói: “Các vị, sở dĩ năm người chúng tôi tới muộn là vì đi tìm hiểu toàn nhà Liên Hoa.”