Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2469

Chương 2469 Chương 2469

Lúc này đã quá khuya, trời cũng sắp sáng tới nơi rồi.

Vì thế mọi người đều gật đầu, rồi lục tục rời đi.

Trước đó, Dương Tấn, Vu Ngọc và những người khác đã thuê mấy chục phòng rồi.

Cho nên mọi người cũng không cần phải mất công đi thuê phòng nữa, tất cả chỉ cần cầm thẻ phòng rồi ai về phòng nấy thôi.

Hai người là tôi và lão Phong đương nhiên sẽ ở cùng một phong.

Tần Hương cùng A Đồng ở căn phòng ngay cạnh phòng của chúng tôi.

Sau khi chào tạm biệt, chúng tôi liền quay trở về phòng mình.

Từ khi trở về từ núi Bách Hoa đến giờ, chúng tôi đã liên tục lên đường trong hai ngày một đêm không nghỉ ngơi.

Tuy rằng chúng tôi không kiệt sức, nhưng vấn có chút mệt mỏi.

Sau khi đánh răng rửa mặt, hai người chúng tôi đã lên giường đi ngủ.

Đối với chuyện của Hắc Liên Giáo và tòa nhà Liên Hoa ngày mai…

Kỳ thật mọi người cũng không quá để tâm tới.

Bởi vì manh mối duy nhất chúng tôi có được, chính là chưởng môn của Hắc Liên Giáo chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.

Còn thực lực của đám đệ tử cũng chẳng mạnh cho lắm.

Phần lớn đều chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Sư mà thôi.

Theo quan điểm của chúng tôi, về cơ bản, nhiệm vụ lần này cũng chẳng quá khó khăn.

Điều khó khăn duy nhất chính là đến cuối cùng chúng tôi sẽ thoát thân như thế nào.

Nhưng đối với riêng bản thân tôi mà nói, với tu vi hiện tại, tôi muốn bỏ chạy cũng rất dễ.

Không ai có thể ngăn lại tôi được.

Bây giờ cũng chẳng có việc gì để làm, nên vừa nằm lên giường, tôi đã muốn đi ngủ sớm một chút.

Thế nhưng lăn qua lộn lại một hồi, trong lòng tôi lại có cảm giác rất quái lạ.

Tâm thần bồn chồn, tôi cứ có cảm giác, có chuyện gì đó sẽ bất ngờ xảy ra.

Loại cảm giác này rất khó miêu tả, như thể là giác quan thứ sáu vậy.

Dù tôi có cố gắng như thế nào, cũng không thể ngủ được, cho dù bản thân tôi đã mệt mỏi.

Mãi đến gần sáng, lúc này tôi mới mơ màng chìm vào giấc một chút.

Khi tôi thức dậy, bên ngoài đã có cơn mưa phùn.

Bầu trời trông rất âm u, làm cho người ta nảy sinh một cảm giác đè nén vô hình.

Điều này cũng khiến cho lòng tôi càng thêm thấp thỏm, thật khó để miêu tả được cảm giác của tôi lúc này.

Tôi đứng trước cửa sổ, quan sát sự ồn ào, hối hả của thành phố.

Lão Phong khoanh chân ngồi trên giường, đang vận khí tu luyện.

Sự chênh lệch giữa tu vi của tôi và cậu ấy càng lúc càng lớn.

Dựa theo cách nói của cậu ấy, cậu ấy cần phải cố gắng để bắt kịp tôi…

Tôi không muốn làm phiền tới cậu ấy, chỉ đứng trước cửa sổ và nhìn ngắm sự náo nhiệt của phố thị.

Bữa sáng và bữa trưa được nhân viên khách sạn đưa tới tận cửa phòng, chứ chúng tôi không hề đi ra ngoài.

Mãi đến lúc 3 giờ chiều, thấy thời gian đã tới…

Tôi liền đánh thức lão Phong, sau đó chuẩn bị rời khỏi khách sạn.

Bởi vì tối hôm qua nhiệm vụ đã được phân chia xong, nên hôm nay mọi người chỉ việc phân nhóm hành động.

Lúc này chúng tôi chỉ cần làm sao trà trộn được vào bên trong tòa nhà Liên Hoa và chờ đợi đến lúc hội nghị bắt đầu là được.

Tám tiểu đội đến lúc ấy sẽ tập trung lại với nhau.

Tôi và lão Phong rất bình tĩnh, khi đi ngang qua phòng của A Đồng và Tần Hương, thấy bọn họ đã rời đi từ sớm.

Chờ đến khi hai người chúng tôi đi ra khỏi khách sạn, cơn mưa phùn ở bên ngoài đã biến thành cơn mưa to tầm tã.

Tiếng mưa rơi tí tách không ngừng, chẳng biết còn mưa đến bao giờ.

Tôi thấy mưa chẳng tạnh ngay được, trên con đường rộng lớn cũng không thấy bóng của một chiếc xe taxi nào.

Chỉ đành cười ngượng ngùng: “Lão Phong, chúng ta cứ như vậy mà đi thôi!”

Nói xong, tôi là người đầu tiên bước chân ra ngoài.

Khoảnh khắc tôi bước chân ra khỏi cửa khách sạn, cả người tôi đã toát ra một lớp sương mù mỏng.

Nước mưa chỉ rơi bên ngoài lớp sương ấy, chứ không thể nào làm ướt được vạt áo của tôi.

Nhìn tôi cất bước đi trong mưa, lão Phong cũng phóng cương khí ra, sau đó bước đi theo sau.

Cứ như vậy, hai người chúng tôi bước đi trong cơn mưa tầm tã, tuỳ ý để nước mưa rơi quanh người.

Trên đường phố xung quanh, có rất nhiều người đi bộ đang phải trú mưa.

Thấy tôi và lão Phong đi lại trong mưa, tốc độ đi còn cực kỳ nhanh, đều không nhịn được mà đưa ra câu nhận xét về chúng tôi.

“Chết tiệt, mọi người nhìn hai tên ngốc kia kìa…”

“Ôi trời, đi từ từ như vậy, nhất định sẽ ướt nhẹp như con gà rớt vào nồi canh cho xem.”

“Ha hả, hai tên kia thật ngốc quá đi!”

“Ấy, không đúng rồi. Nhìn quần áo và đầu tóc của họ đi, hình như chẳng ướt chút nào cả!”

“Hình như là vậy! Mẹ kiếp, họ không phải là ma quỷ đó chứ?”

“…”

Đối với những lời nghị luận đó, tôi và lão Phong hoàn toàn phớt lờ.

Chúng tôi chỉ đi dọc theo con phố, và cuối cùng bước vào một trung tâm mua sắm để mua một chiếc ô.

Rốt cuộc, chuyện vận chuyển cương khí để chống mưa, ở trong mắt người ngoài thực sự là chuyện quá khoa trương.

Sau khi mua được ô che mưa, chúng tôi đi thẳng về hướng tòa nhà Liên Hoa.

Tòa nhà Liên Hoa cách chỗ chúng tôi cũng không quá xa, chắc cũng chỉ tầm 1 cây số mà thôi…

****

Hai chúng tôi cầm hai chiếc ô màu đen, và trong suốt quãng đường đi, chúng tôi cũng chẳng nói chuyện gì cả.

Nhìn về phía tòa nhà Hoa Liên, chúng tôi không ngừng rảo bước về phía trước.

Nơi đó chính là chiến trường của chúng tôi ngày hôm nay.

Cũng sẽ là chiến trường cuối cùng trong cuộc đời tôi...

Càng tới gần tòa nhà Liên Hoa, trong lòng tôi càng cảm thấy bất an.

Loại cảm giác này rất đặc biệt, rất, rất, rất kỳ lạ.

Nhiều năm chiến đấu như vậy, chỉ những khi tôi gặp phải nguy hiểm, khi đứng giữa bờ vực sống và cái chết, tôi mới có cảm giác như vậy.

Thế mà bây giờ, cùng lắm tôi cũng chỉ mới tới gần tòa nhà Liên Hoa mà thôi, nhưng trong lòng đã có cảm giác không yên.

Bình Luận (0)
Comment