Điều này làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu.
Trong tình báo chúng tôi nhận được, trong tà giáo Hắc Liên chẳng có một vị cường giả nào.
Mấy người chúng tôi lần này sẽ lật đổ chúng dễ như trở bàn tay, hoàn toàn chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng vì sao, trong lòng tôi lại cứ mãi bồn chồn không yên?
Hay là tình báo có gì đó sai sót?
Cũng giống như thông tin về Nhật Nguyệt Giáo mà lần trước chúng tôi nhận được, phải không?
Có sai sót về sức mạnh của Giáo chủ Nhật Nguyệt Giáo?
Thế nên cuối cùng khi gã hoá thành giao long, đã suýt chút nữa khiến toàn bộ Đạo Minh bị tiêu diệt.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, lông mày cũng hơi nhăn lại.
Dường như lão Phong cũng đã cảm nhận được điều khác thường trên người tôi.
Lúc này, cậu ấy bước lên phía trước một bước, đứng trong làn mưa mà hỏi tôi: “Lão Đinh, cậu đang lo lắng sao? Hô hấp của cậu có chút hỗn loạn.”
Lão Phong đã đạt tới cảnh giới Đạo Tông đỉnh phong, có thể cảm nhận rõ ràng được sự biến hoá trong hơi thở của tôi.
Tôi chỉ đành cười khổ: “Không sai! Bắt đầu từ tối hôm qua, tâm trạng của tôi đã thấp thỏm không yên.”
Lão Phong cũng mỉm cười: “Cậu có thể sống sót ở trên núi Nhật Nguyệt, chẳng lẽ còn phải sợ một Hắc Liên Giáo nho nhỏ sao?”
“Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng loại cảm giác này làm tôi cảm thấy nguy hiểm. Trong nhiệm vụ lần này, hai ta nhất định phải cẩn thận. Nói không chừng, Hắc Liên Giáo vẫn còn có con át chủ bài nào đó.”
Tôi nghiêm túc nói với lão Phong.
Bởi vì tôi không muốn chết, càng không muốn chết tại cái nơi quỷ quái thế này.
Lão Phong gật đầu: “Ừ, tất nhiên rồi. Tuy nhiên cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều. Với tu vi hiện tại của cậu, đã thuộc vào hàng ngũ cường giả trên thế gian này rồi.”
Tôi chỉ cười cười, không nói gì cả.
Trước kia tôi cho rằng, có thể đạt được tới cảnh giới Đạo Sư như sư phụ tôi đã là điều không thể tưởng rồi.
Nhưng sau khi đạt tới đến cảnh giới của sư phụ, tôi cho rằng cảnh giới Đạo Quân, đã vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi có thể đạt được tới cảnh giới Đạo Quân, tôi cho rằng Đạo Vương mới là mục tiêu của mình.
Đến khi đạt được tới cảnh giới Đạo Vương, lại phát hiện ra Đạo Tông mới là cường giả.
Rồi khi có thể đạt tới cảnh giới Đạo Tông, tôi mới biết, hoá ra tất cả những người có tu vi dưới Đạo Tôn cũng chỉ là những con sâu cái kiến.
Hiện tại, khi đã ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, tôi bắt đầu thấy sợ hãi trước thứ được gọi là sức mạnh.
Bởi vì từ cảnh giới này trở đi, người ta không chỉ có thể dùng thần thức để giết người.
Mà thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được quy luật và những luồng khí tức thần bí, tuy rằng rất rất mờ mịt.
Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận, có vài thứ chính là những sức mạnh to lớn mà mình không thể với tới, cũng chẳng thể nào chạm tới.
Với chút sức mạnh của tôi, đặt trước những sức mạnh to lớn kia, tôi mới thực sự là con sâu cái kiến.
Hôm nay, liên tục xuất hiện cảm giác lo lắng khó diễn tả, tôi cho rằng đây không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Đây chính là sự sắp xếp của vận mệnh, đương nhiên là điềm báo trước cho điều gì đó.
Chỉ là nó muốn báo trước cho điều gì, tôi vẫn rất khó đoán ra được.
Vì thế tôi chỉ biết cố gắng cẩn thận hơn, đi được một bước lại quan sát một bước.
Không bao lâu sau, chúng tôi đã đi tới trước tòa nhà Liên Hoa.
Nơi này, nằm ở trung tâm, cũng nằm trên con đường tài chính của thành phố.
Nó được bao quanh bởi hàng chục hoặc hàng trăm tòa nhà cao chọc trời.
Rất, rất nhiều gã khổng lồ tài chính có chi nhánh và trụ sở chính tại đây.
Gia sản của nhà Tiểu Mạn, tòa nhà Giang Nam cũng nằm cách tòa nhà Liên Hoa không xa.
“Lão Đinh, chúng ta tới nơi rồi.” Lão Phong nhìn thẳng vào tòa nhà Liên Hoa, nói.
“Ừm, chúng ta đi vào trong thôi!” Nói xong, tôi cụp ô rồi đi thẳng về phía trước.
Trước cổng lớn có bảo vệ gác cửa.
Muốn ra vào tòa nhà này cần phải có thẻ, nhưng trong tay chúng tôi đã có mật mã vào cửa, nên cũng chẳng có gì đáng lo lắng cả.
Khi đi vào cửa, hai người chúng tôi rất bình thản và tự nhiên.
Chúng tôi cũng chẳng thèm để ý tới ánh mắt của người bảo vệ, mà trực tiếp đi tới chỗ thiết bị kiểm tra và nhập mật khẩu vào.
Cánh cổng mở ra, tôi và lão Phong đi thẳng vào trong.
Bảo vệ gác cửa thấy chúng tôi biết mật mã truy cập, nên cũng chẳng để ý tới chúng tôi nữa.
Mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra ra vào vào tòa nhà Liên Hoa này như vậy, đến bản thân người bảo vệ còn chẳng nhận ra hết được.
Chỉ là hôm nay có hơi lạ thôi, hôm nay hình như có thêm rất nhiều nhân viên có được mã truy cập và đi vào từ cổng kiểm soát…
Nhưng mà đối với người như ông ấy, mỗi ngày đi làm cũng chẳng khác nào nhà sư gõ chuông mà thôi.
Tan làm thì gõ chuông một cái, nếu đã vậy thì quan tâm nhiều chuyện là gì?
Ông ấy lắc lắc đầu, không quan tâm tới tôi và lão Phong nữa.
Tôi cùng lão Phong đi thẳng vào trong thang máy.
Vừa mới tiếng vào trong thang máy, tôi đã nhấn nút lên tầng 62.
Nơi đó chính là nơi tổ chức cuộc họp hôm nay.
Cửa thang máy đóng lại, rồi dừng lại một chút ở tầng 15 và tầng 23.
Có sáu người lần lượt đi vào.
Sau người này đều mặc quần áo công sở như nhau, thậm chí còn có người đeo mắt kính nhỏ, họ nói cười với nhau rất vui vẻ.
Tuy nhiên, tôi có thể mơ hồ cảm nhận được đạo khí luân chuyển không ngừng trên người họ.
Nói cách khác, cả sáu người này đều là người tu hành, chẳng có ai là người thường cả.
Bọn họ nhìn qua thì như những nhân viên công sở bình thường, nhưng tất cả đều là những tín đồ của Hắc Liên Giáo ngụy trang thành mà thôi.
Lúc này, một nữ nhân viên khoảng ba mươi tuổi nhìn thấy tôi và lão Phong, mỉm cười hỏi một câu: “Hai cậu cũng là đi lên tham gia tiệc chúc mừng à?”