Tôi mỉm cười đáp: “Đúng vậy!”
“Sao tôi lại chưa từng gặp các cậu trong công ty nhỉ?”
Người phụ nữ nọ lại nói, nhưng lời này vừa nói ra, đã khiến năm người còn lại cảnh giác hẳn lên.
Họ đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía tôi và lão Phong.
Nhưng tôi vẫn tỏ vẻ rất thản nhiên.
“Chúng tôi là người bên cung cấp, được mời tới đây.”
Tôi chỉ thuận miệng nói như vậy. Bởi vì trên ngực của họ đều đeo một chiếc huy hiệu, cũng lần lượt thể hiện họ là nhân viên của bộ phận kế hoạch và bộ phận xúc tiến.
Sở dĩ tôi nói mình là người của nhà cung cấp, cũng là vì bộ phận ấy chẳng có liên quan gì đến bộ phận của bọn họ.
Người phụ nữ nọ sửng sốt một lúc rồi gật đầu.
Cô ta lại mỉm cười với chúng tôi, sau đó không nói gì.
Lễ kỷ niệm này là sự quy tụ của các thành viên cốt cán trong ban lãnh đạo của Hắc Liên Giáo.
Nhưng vì để che giấu tai mắt người ngoài, bọn chúng vẫn mời một vài nhân viên và nhà cung cấp bình thường tham dự vào bữa tiệc.
Chỉ là đến lúc đó, người bình thường và đệ tử trong giáo sẽ được tách riêng ra.
Các thành viên trong Hắc Liên Giáo sẽ tập hợp lại với nhau, và những nhân viên bình thường sẽ được tập hợp lại với nhau.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã lên đến tầng 62.
Thang máy vừa dừng lại, mấy thành viên trong tòa nhà Liên Hoa đã vội vàng bước về phía trước.
Tôi và lão Phong đi theo biển chỉ dẫn và đi thẳng đến hội trường.
Rất nhiều người đã tập trung bên trong hội trường, xung quanh họ được bày đủ loại điểm tâm.
Còn có người chơi nhạc và biểu diễn trên sân khấu tại hội tường.
Tôi đưa mắt liếc nhìn đám đông xung quanh.
Thông qua tu vi tự thân của mình, tôi có thể cảm nhận được, rất nhiều người đều ở đây đều có đạo khí trong người, và tôi cũng nhận ra được người bên phe chúng tôi đang ẩn núp trong đám đông ấy.
Bọn họ đã lẻn vào đây từ sớm, cũng cải trang thành nhiều hình dạng và thân phận khác nhau.
Ví dụ như cô gái đang chơi đàn dương cầm ở trên sân khấu kia, kỳ thật chính là một trong tam kiệt của nhà họ Long, Long Vũ.
Còn người phục vụ đang bê khay đồ ăn cách đó không xe, đường đường là đại đệ tử của phái Thanh Thành, Quách Thần Phi.
Còn có Ngô Hưng Long với kiểu đầu Smart (quả tóc HKT huyền thoại đó quý vị), mẹ kiếp, thế mà anh ấy lại dám giả thành bảo vệ, lúc này đang đứng canh cửa ra vào.
Nhìn thấy mấy người quen này, tôi không khỏi bật cười.
Sau đó quay lại nói với lão Phong: “Đi thôi, chúng ta cũng vào trong tìm chút gì đó lót dạ.”
Buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, đám giáo đồ của Hắc Liên Giáo vẫn chưa đến đông đủ.
Hiện tại chúng tôi sẽ tranh thủ ăn chút gì đó, rồi lát nữa sẽ tung một lưới tóm gọn cả bọn.
Tiếp theo, chúng tôi đi tới khu vực tráng miệng.
Những chiếc bánh ngọt nho nhỏ ở đây trông cũng không tệ, lão Phong tự lấy cho mình một chiếc bánh.
Mẹ kiếp, đàn ông đàn anh mà còn thích ăn loại điểm tâm này sao.
“Lão Phong, hoá ra cậu thích ăn bánh ngọt nhỉ!” Tôi vừa cười vừa nói.
Lão Phong thản nhiên cầm lấy một cái bánh: “Món này ăn cũng ngon lắm, nếu không cậu cũng nếm thử một miếng đi.”
Nói xong, cậu ấy nếm một miếng bánh nhỏ.
Nhưng vừa mới ném một miếng, sắc mặt của lão Phong đã đột nhiên thay đổi.
Cậu ấy vội nhổ miếng bánh xuống đất: “Phì phì!”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Lão Phong, cậu làm sao thế?”
“Bánh này, có vấn đề…”
*****
Lão Phong từng học y thuật với Độc đạo trưởng, cũng có được chút bản lĩnh nhận diện các loại thuốc.
Hơn nữa cậu ấy cũng từng vào nam ra bắc, nếm trải không ít chuyện đời.
Giờ phút này, lão Phong đột nhiên nói trong bánh ngọt có vấn đề, vậy chứng tỏ nó nhất định có gì đó không ổn thật.
Tôi không dám bất cẩn, nhanh chóng đặt chiếc bánh tráng miệng trên tay xuống.
Sau đó cảnh giác hỏi lại cậu ấy: “Lão Phong, có vấn đề gì vậy?”
Lão Phong liếc mắt nhìn chung quanh một lượt, sau đó mới lên tiếng: “Bánh này có mùi như mùi máu người.”
“Cái gì? Máu người ư?” Tôi cũng rất ngạc nhiên.
Rõ ràng là một chiếc bánh trông rất ngon, sao lại có máu người ở trong đó chứ?
Lão Phong trịnh trọng gật đầu: “Không sai. Không chỉ có mùi máu tươi của con người, mà chắc chắn còn có một số loại thực vật và thảo dược được thêm vào trong bánh…”
Nói rồi, môi lão Phong cử động vài cái: “Phách Lạc Diệp, Bạch Trường Căn, Cửu Diệp Thảo…”
Lão Phong mới chỉ ném một chút bánh, đã lập tức nhận ra mùi máu người và hương vị của các loài thảo dược được trộn vào trong đó.
Nhưng nghe tên của mấy vị thuốc này, tôi chẳng hiểu gì cả.
Tôi vội vàng hỏi lại: “Đều là thuốc độc hết à?”
Lão Phong lại lắc đầu: “Không phải, có một số ít là thuốc rất bổ. Người thường nếu dùng nhiều, khí huyết dâng cao, có thể gây tổn thương tới cơ bắp và tĩnh mạch.
Tuy nhiên, nếu người tu hành dùng những vị thuốc này thường xuyên, có thể nâng cao thể lực của họ. Thế nhưng, nếu trộn lẫn máu người vào bên trong…
Dùng trong thời gian dài có thể khiến người sử dụng trở nên khát máu. Thích mùi vị của máu, nảy sinh ham muốn giết hại người khác.”
Lão Phong sử dụng chính kiến thức chuyên môn của mình, không ngừng giới thiệu và giải thích cho tôi hiểu.
Nhìn vào những món đồ ăn “ngon” này…
Quả nhiên Hắc Liên Giáo chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Ngay cả đồ ăn cũng được trộn máu người.
Sau đó, hai người chúng tôi không dám “thưởng thức” bất cứ món ăn nào nữa.
Chỉ có thể tìm hai chai nước khoáng, uống vài ngụm cầm hơi.
Đồng thời, tôi cũng nhìn thấy Tần Hương cùng A Đồng đang hoà lẫn vào giữa đám đông.
Hai người họ đang ngồi ở một chiếc bàn trong góc và không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Thấy vậy, tôi và lão Phong trực tiếp bước tới bên đó.
Rồi ngồi xuống cùng bàn với hai cô ấy,
Chúng tôi vừa ngồi xuống, A Đồng đã vội dặn dò: “Hai người tuyệt đối đừng tùy tiện ăn đồ ăn ở đây, chúng đều đã được “tẩm thêm gia vị”!”