Nghe thấy thế, tôi nghĩ A Đồng đã cũng phát hiện ra những món ăn ở đây được trộn thêm thuốc rồi.
“Ừ, lão Phong cũng đã nếm ra…” Tôi để lộ một nụ cười rất khó coi.
Lão Phong cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tần Hương lại bật cười: “Phong sư đệ, đúng là chỉ có cậu thôi. Thế mà lại dám nếm đồ ăn ở đây, chị A Đồng mới ngửi một chút đã đoán ra được rồi…”
Trời ạ, không ngờ được cô nàng A Đồng này không chỉ biết uống rượu giỏi, có tu vi cao. Đến cả phương diện thảo dược này cô ấy cũng tài đến như vậy.
Nhưng sau vài giây ngạc nhiên ngắn ngủi, tôi cũng chẳng quan tâm quá nhiều đến vấn đề này nữa.
Chỉ hỏi A Đồng và Tần Hương: “Hai cô tới từ sớm, liệu đã phát hiện ra gì chưa?”
A Đồng gật đầu: “Bữa tiệc hôm nay sẽ được tổ chức ở hai tầng riêng. Nơi này là hội trường chính. Sau khi buổi tiệc bắt đầu, các nhân viên của tòa nhà Liên Hoa sẽ lần lượt đi lên tầng trên.”
Nghe đến đó, khóe miệng tôi không kìm được mà nở một nụ cười lạnh.
Như vậy thì quá tốt rồi, đến lúc đó chúng tôi chỉ cần chặn đứng cửa ra vào, vừa khéo lại tóm được cả mẻ.
Hơn nữa, cũng chẳng tổn hại gì đến những người vô tội.
Tôi thầm nghĩ như vậy, sau đó trò chuyện thêm với A Đồng và Tần Hương một lát.
Phần lớn là về cách bố trí ở nơi này và các vấn đề khác.
Còn lại, chúng tôi cũng chẳng quan tâm.
Thời gian dần dần trôi qua, càng ngày càng có nhiều người có mặt tại hội trường.
Tôi có thể cảm nhận được, càng lúc càng có thêm nhiều người tu hành ở đây.
Hơn 80 nhân tài trong Đạo môn chúng tôi cũng gần như đã tề tựu đông đủ.
Hoa Yên Chi, Vạn Vi, Dương Tấn, Tửu Thành Phong, Vương Triều Dương, Tử U, Ngô Khải, …
Mỗi một người đều cải trang bằng một danh tính mới, chia nhau ra đứng ở nhiều nơi trong hội trường.
Trong đó, Hoa Yên Chi và Vạn Vi là những người cải trang kín đáo nhất, cũng bởi vì hai người họ cũng dễ bị nhận ra nhất.
Dù sao thì họ cũng là người của Ngũ Độc Giáo, nên hai người họ đã đóng giả thành nghệ sĩ biểu diễn.
Cả hai đều đeo mặt nạ.
Nếu trong nhóm WeChat không có thông báo danh tính và vị trí của mọi người, cho dù chúng tôi có đứng gần cũng khó có thể nhận ra được bọn họ.
Giờ phút này, chúng tôi đều đã nhận ra nhau.
Chẳng mấy chốc nữa, cái gọi là lễ kỷ niệm sẽ bắt đầu.
Mọi người đều lục tục tìm vị trí để ngồi xuống.
Hội trường này rất lớn, bên trong bày hơn một trăm bàn.
Có lẽ có hơn một ngàn người tới dự buổi lễ hôm nay.
Đầu tiên là người chủ trì bước lên sân khấu.
Người nọ lải nhải dài dòng một hồi, sau đó mới mời một người được gọi là chủ tịch lên sân khấu.
Mà vị chủ tịch này chỉ vừa mới bước lên sân khấu, mọi người đã lập tức nhận ra.
Ngày xưa, người nọ vốn là một vị đường chủ của Ngũ Độc Giáo, hiện giờ đã trở mình, hoá thành chủ tịch của một công ty rồi cơ đấy.
Người nọ đứng trên sân khấu, khoác lác về cái gì mà văn hóa doanh nghiệp và cái gọi là kế hoạch phát triển.
Người nọ vừa cầm bản thảo vừa đọc. Nhưng tôi e là đến chính gã cũng không hiểu nổi mình đang đọc cái gì.
Trong lúc đọc, nhiều lần gã còn đọc sai từ ghi trong bản thảo.
Sau khi gã lải nhải khoác lác xong, liền dẫn theo vài tên được gọi là “vệ sĩ”, vội vàng rời đi.
Nhìn dáng vẻ này hẳn là gã đi lên tầng trên.
Sau khi tên khốn kia đi rồi, lúc này người dẫn chương trình tuyên bố rút thăm trúng thưởng, sau đó lại yêu cầu ban nhạc và nghệ sĩ biểu diễn gì đó.
Buổi tiệc cũng đã bắt đầu.
Đủ loại thức ăn được đưa lên, nhưng từ đầu chí cuối chúng tôi chẳng hề chạm vào dù chỉ là một món.
Thay vào đó chúng tôi chú ý đến xung quanh.
Tôi nhanh chóng phát hiện ra, cứ cách một khoảng thời gian lại có người xung quanh tục lục rời đi.
Cả hội trường vừa rồi còn chật kín người, hiện giờ chỉ còn khoảng chưa tới 70%.
Khoảng 30% còn lại, chắc tầm hơn 300 người đã biến mất khỏi hội trường.
Chỉ có những nhân viên bình thường và các nhà cung cấp, hay đối tác kinh doanh được mời tới là vẫn còn ở lại hội trường.
Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, căn bản không có ai để ý đến chuyện này.
Nhìn thấy thế, tôi bảo lão Phong đi ra ngoài trước để tìm hiểu thêm một chút tin tức.
Lão Phong gật đầu ra hiệu, rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ một lát sau, cậu ấy đã quay trở lại.
“Thế nào rồi lão Phong?”
Lão Phong nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi giả vờ say rượu, muốn đi lên tầng 63. Nhưng thấy nơi đó không cho phép người ngoài xuất hiện.
Tôi đứng từ xa nhìn vào bên trong, hình như đang mở cuộc họp gì đó. Nhìn tình hình thì có vẻ bọn chúng đều đã đến đông đủ.”
Nghe đến đó, tôi trực tiếp gật đầu, nói: “Có vẻ đã đến lúc phải hành động rồi.”
Dựa theo mô tả của lão Phong, hẳn là thành viên của Hắc Liên Giáo đã tề tựu đông đủ.
Nghĩ đến đây, tôi vội đưa mắt ra hiệu với A Đồng cùng Tần Hương đang ngồi cùng bàn.
Sau đó, mấy người chúng tôi lục tục rời đi.
Đồng thời, chúng tôi cũng lần lượt ra hiệu cho mấy vị đồng đạo ở bên cạnh.
Tôi cũng tranh thủ nhắn vào trong nhóm chat trên WeChat hai chữ: Tập hợp.
Tôi được mọi người đề cử, trở thành đội trưởng của hoạt động lần này.
Hiện giờ thấy tôi đã phát mệnh lệnh hành động, mọi người cũng bắt đầu di chuyển.
Hơn 80 người, bắt đầu liên tục rời khỏi hội trường.
Tống Sơn Hà đang đóng giả bảo vệ trực tiếp rút đi.
Long Vũ hóa thân thành diễn viên biểu diễn, cũng lặng lẽ biến mất.
Quách Thần Phi đóng giả thành người phục vụ, cũng nhanh chóng đặt khay đồ xuống.
Dựa theo kế hoạch trước đó, mọi người khẩn trương tập hợp ở lối thoát hiểm.
Chẳng mấy chốc, hơn 80 người đều đã tập hợp đông đủ.
Tuy rằng ở đây có hơn 80 người, nhưng trong toàn bộ lối thoát hiểm lại chẳng hề có một chút âm thanh nào.