Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2474

Chương 2474 Chương 2474

Ông ta ra hiệu cho chúng đệ tử của mình im lặng.

Sau đó, lão cười khinh bỉ với chúng tôi, cặp mắt kia nhìn thẳng vào tôi - người dẫn đầu nhóm đệ tử Đạo môn lần này.

“Nhìn các vị này, chắc đều là người trong Đạo môn rồi!

Không biết vị đạo hữu này tên là gì? Cũng để tránh bỏ mạng ở nơi này, làm một vong hồn vô danh…”

Lời này kỳ thật chẳng có vấn đề gì, trước khi trận chiến bắt đầu, cần phải làm rõ vấn đề đã.

Đám yêu đồ quan sát chúng tôi, ở bên này chúng tôi cũng đang đứng yên đánh giá đám yêu đồ và cách bố trí ở nơi này.

Nhưng mà, lời nói của lão yêu nhân kia lại làm cho tôi vô thức căng thẳng.

Đặc biệt câu nói cuối cùng kia: “bỏ mạng nơi này, làm một vong hồn vô danh”.

Nó dường như chạm vào sự xúc động trong tim tôi, khiến cho lòng tôi vô thức lo lắng, cũng bắt đầu có chút dao động.

Tôi hơi cau mày lại, nhưng trên mặt lại chẳng thể hiện chút cảm xúc nào.

Sau đó, tôi cũng bình thản nói với Miêu Luân – Giáo chủ của Hắc Liên Giáo: “Tao là Đinh Phàm, hôm nay tao tới đây để lấy mạng mày…”

Nói xong, chỉ nghe “Vèo” một tiếng, kiếm Kỳ Lân đã tuốt ra khỏi vỏ.

Kiếm Thái Nguyên đã hoàn toàn vỡ vụn, thay vào đó, kiếm Kỳ Lân đã được hội tụ.

Có được sự giúp đỡ của loại thần binh này, trận chiến hôm nay hẳn là phải thuận buồm xuôi gió mới đúng.

Tôi còn sợ cái quái gì? Tôi đang lo lắng điều gì cơ chứ? Tại sao lòng tôi cứ mãi bồn chồn chẳng yên?

Sau khi tôi rút kiếm Kỳ Lân, một luồng hàn sát khí nồng đậm cũng trào ra theo, nháy mắt đã bao trùm toàn bộ hội trường.

Đây chính là thanh bảo kiếm từ thời thượng cổ, bên trong còn có kiếm linh.

Ngay khi sát khí vừa xuất hiện, liền làm cho tất cả những người có mặt tại hội trường đều cảm nhận được sự lạnh lẽo và sợ hãi.

Có mấy người tu vi yếu, lại đứng gần tôi đã không chịu đựng được.

Họ bị hàn khí mãnh liệt trực tiếp dọa lùi về sau hai bước.

Rất nhiều đệ tử của Hắc Liên Giáo đã nhận ra tôi, kinh hãi hô lên: “Đinh, Đinh Phàm?”

“Người này chính là Đinh Phàm sao?”

“Là người có được linh lực tám màu trên người đó ư?”

“Nghe nói tại trận chiến trên núi Nhật Nguyệt, cậu ta có thể thi triển được một đòn tấn công thuộc bậc Đạo Thánh…”

“Thế này, thế này chúng ta phải làm sao? Đừng thấy tên kia còn trẻ, thế mà đã là cường giả đương thời rồi đấy.”

“…”

Trong lúc nhất thời, rất nhiều đệ tử của Hắc Liên Giáo còn chưa chiến đã sợ, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Đương nhiên chuyện chưa dừng lại ở đây.

Tôi vừa mới rút bảo kiếm ra, Hoa Yên Chi cùng Vạn Vi cũng bước ra từ sau lưng tôi: “Miêu Luân, tên phản bội tông môn.

Hôm nay, bổn tọa phải thay mặt Giáo chủ, thanh lọc tông môn…”

(Thanh lọc tông môn: Nguyên văn là “thanh lý môn hộ” 清理门户, có nghĩa là dọn sạch, thanh lọc tổ chức.)

Nói xong, Hoa Yên Chi đột nhiên lấy ra một chiếc hồ lô có màu xanh lục bảo.

Vạn Vi đứng bên cạnh cũng duỗi cánh tay ra.

Một con rắn nhỏ màu vàng lập tức xuất hiện. Nó vừa mới rơi xuống đất, thân rắn đã lớn lên gấp mấy lần.

Toàn thân nó tỏa ra ánh sáng vàng kim, yêu khí mạnh mẽ cũng tản ra khỏi người nó.

Tiếng rắn kêu “Xì xì xì” không ngừng vang lên.

Chúng yêu đạo Hắc Liên Giáo vừa thấy Hoa Yên Chi cùng con rắn màu vàng kim kia xuất hiện, trong lòng chúng lại không khỏi run lên.

“Là, là Thánh Cô…”

“Thánh Cô gì chứ, Hoa Yên Chi chỉ là một ả đàn bà thối tha mà thôi.”

“Đó là, đó là Lục Hồ Lô, là một trong chín món pháp bảo quỷ nhất Đạo môn…”

“Không ngờ được Hoa Nhuỵ thế mà lại giao Lục Hồ Lô cho Hoa Yên Chi…”

“Linh Mãng, Linh Mãng cũng được mang đến đây rồi.”

“Vậy, vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”

“…”

Thực lực của đám yêu đạo này chẳng hề cao siêu.

Cho nên, rất nhiều tên yêu đạo đều đang sợ hãi, chưa vào trận mà đã hoảng.

Miêu Luân đứng trên bục diễn thuyết lại thốt ra một tiếng hừ lạnh, nói: “Hoảng cái gì mà hoảng, đây chính là trụ sở chính của Hắc Liên Giáo chúng ta.

Ở chỗ này, chúng ta có không biết bao nhiêu là trùng độc. Ngày thường các người tu luyện cái gì, đều quên hết rồi sao?”

Miêu Luân thấy không khí không ổn, bèn gầm lên một tiếng.

Một tiếng gầm này, đã giúp cho mấy trăm đệ tử của Hắc Liên Giáo bình tĩnh hơn rất nhiều

Cũng trong lúc ấy, tôi đã âm thầm quan sát cách bày trí ở xung quanh, cùng với sự mạnh yếu của đám yêu đồ tà giáo.

Trong lòng tôi đã nắm được khoảng bảy, tám phần.

Tôi cũng không có lý do gì để tiếp tục trì hoãn nữa.

Bởi vậy, tôi không thèm dài dòng.

Lập tức nói một câu: “Các vị đạo hữu, trảm yêu trừ ma, không để một tên lọt lưới…”

Nói xong, cả người tôi khẽ động.

Trong phút chốc, một luồng đạo khí vô cùng cường đại trào ra.

Linh lực tám màu ngưng tụ, giống như thêm dầu vào lửa vậy.

Cả người tôi lúc này trông giống như một quả đạn đại bác, nhắm thẳng vào tên Giáo chủ, kẻ cầm đầu Hắc Liên Giáo.

Bốn người Hoa Yên Chi, A Đồng, Từ Lộ, Âu Dương Hồng Vũ, ở bên cạnh tôi cũng nhanh chóng hành động.

Họ hợp sức cùng tôi, đồng loạt tấn công về phía Giáo chủ Hắc Liên Giáo, Miêu Luân.

Ông ta chính là kẻ đầu sỏ ở đây, nên chỉ cần giết chết ông ta là được.

Đám lâu la còn sót lại rất dễ đối phó.

Về phần các vị đồng đạo như, Dương Tấn, Vu Băng, Vu Hàng, Lý Đông Lôi, Vương Triều Dương, Quách Thần Phi, … cũng chẳng hề rảnh rỗi.

Họ gầm nhẹ một tiếng, rồi mỗi người đệ thể hiện sức mạnh lớn nhất của bản thân.

Đối mặt yêu đạo, họ chẳng hề có chút nương tay.

Hoặc là anh chết, hoặc là tôi sống…

*****

Giờ phút này, tốc độ của tôi cực nhanh.

Với đạo hạnh thuộc cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, đám yêu đạo xung quanh căn bản còn chẳng kịp nhìn thấy bóng dáng của tôi.

Trong chớp mắt, nơi tôi đi qua đã để lại một con đường máu.

Bình Luận (0)
Comment