Thi Muội (Dịch Full)

Chương 248

Chương 248 Chương 248

Lúc đầu Trúc Thanh còn chưa hiểu gì, nhưng từ bên trong lời nói của chúng tôi, cô ta cũng biết được mối quan hệ của tôi và Mộ Dung Ngôn.

Lúc này cô ta cũng không nói lời nào, chỉ che miệng trộm cười.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Mộ Dung Ngôn, đừng nói nghỉ ngơi hít thở, tôi hận không thể lập tức bay ra ngoài.

Cho dù trong lòng có hoảng sợ, cũng không thể để mất mặt được.

Tôi giả vờ tỏ ra dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, nhặt lên túi Càn Khôn: “Được rồi, mọi chuyện đều đã xong. Tôi cũng không ở lại lâu. Thi Muội, Mạc bà bà, Trúc Thanh, chúng ta lần sau gặp lại! Không làm phiền nữa, tôi đi trước……”

**********

Vốn dĩ gặp được nhà quỷ tôi còn rất tò mò, muốn đi dạo một vòng ở bên trong nhìn thêm một chút.

Nhưng ai biết được nhà quỷ này sẽ làm giảm tuổi thọ, tôi không dám chơi nữa.

Tôi còn chưa sống đủ đâu! Nếu chỉ ở một lát mà phải giảm ba năm tuổi thọ thì hoàn toàn không có lời.

Cho nên sau khi nói xong thì tôi nhanh chóng tạm biệt rồi chuẩn bị rời đi.

Mộ Dung Ngôn không nói gì chỉ trợn mắt với tôi, hoàn toàn không thèm để ý tới tôi.

Mạc bà bà cười sang sảng, gương mặt hiền từ: “Cô gia, để bà già này đưa cậu một đoạn!”

Mạc bà bà nói xong thì làm ra một động tác mời.

Tôi rất tôn trọng Mạc bà bà.

Bà ấy không chỉ cứu tôi mà thái độ của bà ấy đối với tôi cũng rất thân thiện và lịch sự.

Tôi chắp tay với Mạc bà bà theo quy củ trong nghề: “Cảm ơn Mạc bà bà!”

Mạc bà bà mỉm cười đi ở phía trước, chuẩn bị dẫn tôi rời đi.

Ngay lúc này Trúc Thanh đột nhiên nói với tôi: “Đinh đạo trưởng, cảm ơn anh!”

Cô ta nói rất nghiêm túc, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Tôi phất tay: “Không có chuyện gì, đều là việc nên làm. Sau này cô cứ đi theo Thi Muội, tôi hy vọng cô có thể sớm ngày thanh trừ âm sát khí trong cơ thể, ngưng tụ ra Mệnh Hồn Châu! Tôi đi đây, hẹn gặp lại!”

Tôi nói xong thì quay đầu đi theo Mạc bà bà đi ra sân nhỏ.

Mộ Dung Ngôn cứ nhìn tôi như thế, không nói một lời nào.

Tôi nghĩ tôi và Mộ Dung Ngôn có thể trở thành vợ chồng âm hôn là vì lợi dụng lẫn nhau!

Lúc ấy tôi vì muốn bảo toàn tính mạng nên đã gọi quỷ đến giúp đỡ.

Mộ Dung Ngôn vì muốn chữa thương nên đã kết duyên âm với tôi, cùng nhau hưởng chung thọ mệnh.

Vì vậy, cho dù thái độ của Mộ Dung Ngôn đối với tôi không tốt thì tôi cũng không oán trách cô ấy.

Chờ đến lúc tôi sắp đi ra khỏi sân nhỏ thì không biết vì sao tôi lại quay đầu theo bản năng.

Không ngờ lại phát hiện Mộ Dung Ngôn đang nhìn chằm chằm tôi.

Lúc cô ấy nhìn thấy tôi quay đầu lại thì giống như nai con bị kinh hãi, ánh mắt lóe lên rồi nhanh chóng quay đầu đi.

Nhìn Mộ Dung Ngôn quay đầu đi, tôi nói: “Đi đây!”

Nói xong, tôi trực tiếp bước ra khỏi cổng của sân nhỏ.

Sau khi tôi đi theo Mạc bà bà đi qua mấy cái hành lang dài thì cuối cùng cũng đến cổng lớn.

Khi đến nơi thì cánh cửa vang lên một tiếng “Răng rắc” rồi tự động mở ra.

Dưới sự phản chiếu của đèn lồng đỏ, nó trông có màu đỏ tươi.

“Cô gia, bà già tôi đưa cậu đến đây thôi. Cậu cứ đi theo con đường nhỏ này thì có thể đi ra khỏi quỷ mã lĩnh. Nhưng mà xung quanh có rất nhiều hàng xóm, lúc cô gia đi ngang qua thì đừng phản ứng với bọn họ!” Mạc bà bà nói với giọng khàn khàn.

Tôi cũng hiểu rõ “hàng xóm” trong miệng bà ấy là chỉ cái gì, tôi ôm quyền nói với Mạc bà bà: “Cảm ơn Mạc bà bà, tôi sẽ cẩn thận!”

Mạc bà bà khẽ mỉm cười, sau đó phất tay với tôi.

Tôi cũng không dừng lại mà đi thẳng ra cổng lớn.

Khi đi được một đoạn xa thì cửa lớn đóng lại.

Lúc này Mộ Dung phủ nổi lên sương trăng giống như muốn bao trùm mọi thứ, từng đợt âm khí không ngừng tràn ra ngoài.

Lạnh lẽo đến mức lông tơ của tôi đều dựng đứng lên.

Tôi nhìn vài lần thì không định ở lâu nữa, xoay người trực tiếp đi đến khu rừng bên ngoài.

Con đường này giống như lời nói của Mạc bà bà, bốn phía có rất nhiều du hồn dã quỷ.

Trước đó tôi đi cùng Mộ Dung Ngôn thì không thấy gì, nhưng bây giờ tôi đi đường một mình thì lại khác, huống chi tôi còn mở thiên nhãn.

Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng trắng đong đưa qua lại, nghe được vài tiếng cười “ha ha ha” đầy quỷ dị và một số âm thanh kỳ quái.

Tất nhiên là tôi sẽ không để ý đến những thứ này, lỡ như dính phải thứ gì ác độc thì đúng là tự tìm phiền phức cho mình, cho nên tôi chỉ có thể ngẩng đầu đi thẳng ra ngoài.

Không bao lâu thì tôi đã đi ra khỏi khu rừng già của quỷ mã lĩnh.

Mặc dù chỗ này có rất nhiều mộ cổ nhưng cảm giác áp lực thì ít hơn bên trong.

Tôi hít sâu một hơi, cũng không dừng lại mà tăng nhanh tốc độ đi về phía trước.

Trên đường đi tôi có thể cảm giác được âm khí tồn tại ở bốn phía nhưng cũng không gặp phiền phức gì.

Bình Luận (0)
Comment