Thi Muội (Dịch Full)

Chương 249

Chương 249 Chương 249

Chờ đến khi tôi về nhà thì đã hai giờ sáng.

Sư phụ đã ngủ, tôi ngồi trên sô pha uống trà nghỉ ngơi một lát.

Sau đó tôi cầm lấy một nhang cắm trước bài vị của Mộ Dung Ngôn và vái ba cái.

Đây là quỷ củ cần phải làm mỗi khi về nhà.

Ngay lúc tôi đang dâng hương thì trong bài vị truyền đến giọng nói của Mộ Dung Ngôn: “Tên cặn bã chết tiệt, đi về nhà cũng chậm như vậy!”

Vừa nghe thấy những lời này của Mộ Dung Ngôn thì cả người tôi đều lúng túng.

Tôi đi như vậy mà còn chậm à, suýt chút nữa tôi đã bị rớt xuống mương rồi đấy.

Nhưng không đợi tôi trả lời thì Mộ Dung Ngôn đã nói tiếp: “Lúc nãy quên nói cho anh biết, ngày mùng mười tháng sau là ngày sinh ba trăm tuổi của tôi, trong nhà có khách, mang lễ vật đến nhà tôi...”

Lời nói của cô ấy khiến tôi trở nên mơ màng.

Gì cơ, sinh nhật ba trăm tuổi? Nói như vậy thì khủng long bạo chúa Mộ Dung Ngôn đã ba trăm tuổi rồi?

Trong lòng tôi có chút kinh ngạc, kết quả Mộ Dung Ngôn không nghe tôi trả lời thì lập tức thông qua bài vị hét lên: “Có nghe thấy không tên cặn bã chết tiệt này!”

Tôi thật sự không nói nên lời, nhưng tôi bị Mộ Dung Ngôn uy hiếp nên tôi cũng không dám làm trái ý cô ấy, nếu không, tôi sẽ phải chết rất thảm.

“Nghe thấy rồi, cô muốn lễ vật gì tôi sẽ mua cho cô!” Tôi kéo dài giọng, bộ dạng cực kỳ khó chịu.

Mộ Dung Ngôn nói tiếp: “Lễ vật gì cũng được, quan trọng là đừng ăn mặc lôi thôi!”

Tôi...

Nếu tôi có thể đánh thắng được Mộ Dung Ngôn thì bây giờ tôi nhất định sẽ đập chết nữ quỷ này.

Đương nhiên tôi cũng có chút tò mò, những vị khách mà Mộ Dung Ngôn mời tám phần đều là quỷ.

Nhưng Mộ Dung Ngôn lợi hại như vậy, bạn bè của cô ấy cũng sẽ rất lợi hại.

Vì vậy, tôi lơ đãng trả lời: “Yên tâm, lúc đó tôi sẽ đi làm lại tóc, đảm bảo sẽ rất đẹp trai!”

“Hừ! Không sợ chết thì anh cứ thử một lần đi!”

Sau khi cô ấy nói xong thì tôi lập tức cảm thấy có một trận âm khí đập thẳng vào mặt.

Ngay sau đó, toàn thân tôi run lên, tôi nuốt nước miếng, nữ quỷ này lại đang uy hiếp mình.

Không nên nói chuyện nữa, nếu chọc giận Mộ Dung Ngôn thì cô ấy nhất định sẽ đánh tôi một trận ra trò.

Cắm nhang vào lư hương xong thì tôi nói: “Được rồi, tôi đi ngủ đây!”

Sau đó tôi đi vào trong phòng.

Lăn lộn qua lại mệt chết đi được, tôi rửa mặt đơn giản rồi nằm ở trên giường.

Lúc này tôi chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, rất dễ chịu.

Nhưng nghĩ đến việc Mộ Dung Ngôn đã ba trăm tuổi thì tôi cảm thấy rất bất ngờ, không ngờ cô ấy đã chết lâu như vậy rồi.

Tôi lướt điện thoại thì thấy ba trăm năm trước vẫn là năm Ung Chính của triều Thanh, không biết Mộ Dung Ngôn đã gặp phải chuyện gì mà lại chết trẻ như thế.

Cơ thể mệt mỏi quá mức nên tôi suy nghĩ một hồi thì ngủ mất.

Nhưng kỳ lạ là, lần này tôi lại có giấc mơ kỳ lạ giống như lần trước.

Tôi mơ thấy một người phụ nữ mặc váy trắng ngồi ở trên cầu, dưới cầu là hàng vạn ác quỷ, tầng tầng lớp lớp quấn quanh với nhau.

Bọn chúng nhe răng trợn mắt muốn ăn người phụ nữ trên cầu.

Tôi nhắc nhở cô ấy không ngừng, muốn kéo cô ấy trở về.

Nhưng mà tôi giống như không khí vậy, căn bản không chạm vào được người phụ nữ đó, cũng không thể phát ra âm thanh nào, càng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này.

Mà người phụ nữ này không chút sợ hãi, trong miệng lẩm bẩm “Chờ tôi” rồi bất ngờ nhảy xuống...

Khi tôi tỉnh giấc thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Giấc mộng đó thật sự quá chân thật, dường như đã xảy ra ở trên người tôi....

**********

Nhìn căn phòng và chiếc giường quen thuộc, tôi liền thở phào một hơi.

Hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng nó cũng quá chân thực rồi, đặc biệt là hàng ngàn, hàng vạn ác quỷ ở dưới cầu, thật sự rất đáng sợ và dọa người.

Hơn nữa cô gái trong mơ cũng thật kỳ quái, tung người nhảy xuống không một chút do dự.

Tôi hít một vài hơi thật sâu và bình tĩnh lại.

Tuy rằng giấc mơ này rất chân thực, nhưng cũng thật kỳ quái khi tôi đã mơ thấy nó hai lần rồi, càng lạ hơn là lần nào khung cảnh trong mơ cũng giống hệt nhau.

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, có lẽ là do gần đây tôi vì chuyện bắt quỷ mà thần kinh mới rối loạn như vậy, cho nên tôi không tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa.

Nhìn thời gian, hiện tại trời cũng gần sáng rồi.

Dù sao tôi cũng bị doạ cho tỉnh ngủ rồi, nên tôi cũng không tiếp tục ngủ nữa. Liền rời khỏi giường rồi thắp cho Mộ Dung Ngôn một nén nhang.

Tôi đã nhìn vào phòng của sư phụ, nhưng không có ai ở đó.

Chắc là sư phụ đã ra ngoài mua bữa sáng, cho nên tôi cũng chuẩn bị mở cửa hàng để buôn bán.

Bình Luận (0)
Comment