Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2482

Chương 2482 Chương 2482

“Chết tiệt, cái quái gì thế này? Thiết kế logo mới nhất của tòa nhà Liên Hoa à?”

“Không thể nào, dùng hẳn hình ảnh 3D thế kia, có phải quá khoa trương rồi không? Mà trông cũng giống thật quá vậy?”

“Thần, thần tích ư?”

“…”

*****

Với sự xuất hiện của bông sen đen khổng lồ này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị dọa sợ đến ngây người.

Đây là loại bí thuật gì mà có thể ngưng tụ được một bông sen đen khổng lồ như vậy?

Nó có đường kính từ 40 đến 50 mét và cao hơn mười mấy mét.

Hơn nữa, trông bông hoa sen vừa được hình thành kia rất chân thật.

Trông cứ y như là thật, ngoại trừ màu sắc khác với màu hoa thật, và mỗi một chiếc lá đều trong suốt như pha lê.

Hơn nữa, sau khi đoá hoa sen đen kia vừa ngưng tụ…

Không hiểu sao tôi lại cảm nhận được một áp lực hùng vĩ, phải nói và cực kỳ mạnh mẽ.

Nó mạnh đến mức khiến tôi nghẹt thở, thậm chí còn khiến tôi cảm nhận được sự áp bách như khi ở núi Nhật Nguyệt.

“Khí tức, mạnh quá…” Tôi kinh ngạc nói.

Mà khắp bốn phía xung quanh Miêu Luân được bao quanh bởi một kết giới màu đen.

Hơn nữa, còn xuất hiện từng ngọn lửa màu đen, vô cùng quỷ dị.

Các đệ tử của các tông phái ở một bên cũng kinh ngạc nhìn về phía bầu trời.

Mọi người để mặc cho mưa tạt vào mặt, vô thức nuốt nước miếng.

Trong lúc nhất thời, không ai kịp phản ứng lại.

Tuy rằng không biết được thứ này sẽ bày ra phương thức tấn công như thế nào, như khí tức này thực sự quá mạnh.

Một khi loại sức mạnh này bộc phát, rất nhiều người có mặt ở đây cũng chẳng thể ngăn cản được nó.

Tôi chỉ vừa mới nghĩ đến việc này, còn chưa kịp nhắc nhở mọi người…

Giọng nói của Kỳ Lân tiền bối thế mà lại vang lên trong đầu tôi:

“Nhóc con, sức mạnh này không phải thứ cậu và những người bạn kia có thể ngăn cản được đâu. Mau bảo bọn họ rút đi, cậu cũng nhanh chóng rời khỏi đây…”

Giọng nói của tiền bối rất nghiêm túc.

Nghe đến đó, tôi không dám chậm trễ.

Lập tức hô một tiếng: “Chạy, tất cả đều chạy mau……”

Tôi quay đầu lại rồi thình lình hô một tiếng thật to.

Tiếng hét của tôi đã ngay lập tức đánh thức những người còn đang choáng váng.

Lão Phong và những người khác lập tức phản ứng lại: “Đi mau! Mọi người mau rời đi…”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, mọi người lúc này mới hít ngược một ngụm khí lạnh.

Mọi người bắt đầu lần lượt rút lui, sau đó xoay người, vừa chạy vừa la hét những đồng đạo còn lại mau chạy đi.

“Đạp đạp đạp”, những tiếng bước chân không ngừng vang lên.

Mà tôi cũng quay sang nói với A Đồng cùng Hoa Yên Chi ở bên cạnh: “Đi, chúng ta cũng đi thôi!”

Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, cũng nhanh chóng lùi lại phía sau.

Tôi đứng chắn ở phía sau bọn họ, cảnh giác với Miêu Luân.

Nhưng mà Miêu Luân vẫn đứng im không nhúc nhích, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Các người cho rằng, còn có thể chạy thoát khỏi nơi này được sao?”

Nói xong, thủ ấn trong tay ông ta lại lần nữa biến hoá.

Trong cơ thể ông ta bộc phát một luồng khí tức mãnh liệt.

Nhưng cũng cùng lúc đó, ông ta không nhịn được mà nôn ra một ngụm máu tươi.

Hiển nhiên, loại yêu thuật này khiến ông ta tiêu hao một lượng lớn thể lực, thậm chí còn bị tiêu hao đến mức tối đa.

Ông ta muốn dùng chiêu này để giết chết toàn bộ mấy người chúng tôi.

Chẳng qua là đối với Miêu Luân mà nói, điều này rất đáng giá.

Có thể giết chết được toàn bộ chúng tôi, ông ta còn có thể lấy được mấy viên linh thạch của tôi.

Đến lúc đó, ông ta có thể thông qua sự hiểu biết của mình về linh thạch thuộc tính kim, mà dung hợp với những viên linh thạch khác.

Tu vi của ông ta lúc đó sẽ lập tức tăng vọt lên một cấp độ khác.

Đây là điều ông ta luôn khao khát, cho nên ông ta mới không tiếc khiến bản thân bị trọng thương, cũng muốn giáng một đòn quyết tử.

Bởi vì ngày càng có nhiều người của chúng tôi xuất hiện, dùng bùa chú tinh thần lực không ngừng khiến ông ta bị tiêu hao sức chiến đấu.

Cho dù ông ta có thể trụ vững được trong một thời gian, nhưng Miêu Luân cũng không thể chịu nổi chiêu nước ấm nấu ếch, cuối cùng chịu kết quả bị nấu chín được.

Lựa chọn này đối với ông ta là chính xác, nhưng đối với chúng tôi mà nói, đây là huỷ diệt.

Sau khi ông ta phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lại đột nhiên xuất hiện nụ cười.

Nhìn dáng vẻ hoảng loạn chạy trốn của chúng tôi, ông ta cười đến là vui vẻ.

Cuối cùng, ông ta trợn trừng hai mắt, trông miệng vang lên tiếng quát: “Ánh sáng hoa sen đen, chiếu sáng khắp đại địa. Nghênh đón lửa giận của hoa sen đen đi!”

Sau tiếng gầm ấy, bông hoa sen màu đen khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên tỏa ra một làn sương đen.

Ngay sau đó, từng đợt ánh sáng màu đen liên tục chiếu xuống như mưa sao băng.

Rồi chúng như hoá thành những ngọn lửa màu đen, lại giống như những viên thiên thạch, còn kéo theo một vệt đuôi thật dài.

“Vèo vèo vèo”, những thứ ấy lao từ trên trời xuống, trực tiếp rơi xuống xung quanh tôi.

Thứ này vừa rơi xuống, chỉ nghe thấy một tiếng “loảng xoảng” rất to.

Nền đất trên sân thượng trực tiếp bị đập thủng một lỗ lớn.

Một trong những ngọn lửa màu đen còn lại cũng nện thẳng xuống vai trái của một vị đệ tử tinh anh của phái Thanh Thành.

Cho dù anh ta có được cương khí hộ thể, cũng bị viên đá vừa rồi đập ngã.

Cả người vị đệ tử nọ đổ sụp xuống như vũng bùn, lập tức chết ngay tại chỗ.

“Sư đệ!” Quách Thần Phi kinh hãi.

Hơn nữa, làn sương mù màu đen cũng trào dâng trong nháy mắt.

Hóa thành một ngọn lửa màu đen, thiêu đốt ở trên người của người nọ.

Ngọn lửa cũng nhanh chóng lây sang người của một vị đệ tử tinh anh khác của phái Cản Thi, vị đệ tử kia vội vàng dùng tay dập lửa.

Nhưng lại phát hiện ra, cậu ta giơ tay lên dập lửa cũng bị lửa lan lên tay.

Bình Luận (0)
Comment