Ngay sau đó, liền nghe thấy một tiếng nổ “Phanh” vang trời.
Bùa chú trước ngực Miêu Luân bùng nổ, cả người ông ta bị ép lùi lại phía sau mấy bước, hiển nhiên ông ta đã bị thương.
Chỉ là tu vi của lão Phong vẫn chưa thể so sánh với A Đồng, cho nên không thể khiến lão khốn kia bị thương nặng.
Thế nhưng điều này cũng đã gián tiếp chứng minh, đòn tấn công bằng bùa chú tinh thần lực cũng là phương thức tấn công có hiệu quả nhất.
Đây cũng là phương thức tấn công hữu hiệu nhất đối với Miêu Luân.
Sau một đòn tấn công của lão Phong, Quách Thần Phi cũng thi triển thần thức bí thuật của phái Thanh Thành.
“Thanh Thành chú.”
Bỗng nhiên, một lá bùa bay ra khỏi tay của Quách Thần Phi.
Lá bùa kia gặp mưa thì như hoá thành phi tiêu, bắn thẳng về phía lão già Miêu Luân.
Miêu Luân muốn né tránh, nhưng trước sự tấn công của chúng tôi, ông ta rất khó có thể né tránh nổi.
Kết quả là bùa chú rơi xuống ông ta, phát nổ và tạo ra một tiếng “bùm” rất to.
Trong lúc nhất thời, từng đợt tinh thần lực hỗn loạn xuất hiện.
Điều này làm cho ông ta có chút hoa mắt chóng mặt, nhưng hiệu quả này cũng cực kỳ ngắn ngủi.
Bởi vì tu vi có sự chênh lệch quá lớn, cho dù Quách Thần Phi có cố gắng hết sức cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Rất khó có thể khiến cho Miêu Luân bị thương, chỉ có thể khiến cho ông ta bị ảnh hưởng nhẹ.
Nhưng cho dù chỉ gây ra được một chút ảnh hưởng như vậy, cũng có thể giúp cho chúng tôi có thêm một cơ hội tấn công.
Ba người bên chúng tôi trực tiếp chém xuống ba đường kiếm.
Tiếng nổ “Ầm vang” xuất hiện, khiến cho ông ta ngã bò trên đất.
Trên mặt đất xuất hiện những vết nứt.
Thế nhưng tên khốn này có được mình đồng da sắt, nên gần như chẳng hề bị xây sát gì cả.
Chẳng mấy chốc ông ta đã đứng lên.
“Đáng chết…”
Miêu Luân hung hăng mở miệng, tiếp tục ra tay tấn công chúng tôi.
Mà trước cửa lớn dẫn tới sân thương, lại có mười mấy người liên tiếp xuất hiện.
Đó là Phó Linh của núi Long Hổ, Tửu Thành Phong của phái Thượng Thương, Dương Tấn của phái Võ Đang, Vu Băng của phái Mao Sơn,…
Sau khi bọn họ xuất hiện, cũng đều sợ ngây người.
Chiến đấu với người có tu vi bậc Đạo Thánh, tin tình báo họ nhận được quả thật đã có sai sót.
Họ không khỏi kinh ngạc, thế mà ba người chúng tôi lại có thể chiến đấu với bậc Đạo Thánh.
Hơn nữa, tôi còn trở thành người tấn công chính.
Sau khi mọi người xuất hiện, cũng nhanh chóng nhận được tin tức từ trong miệng đám người lão Phong.
Các loại bùa chú dùng tinh thần lực có thể khiến cho lão Giáo chủ bị thương.
Bọn họ có thể đứng từ xa mà tấn công, hỗ trợ ba người chúng tôi từ bên cạnh.
Mọi người đều là những vị đệ tử xuất sắc nhất của các phái, nên rất nhanh đã phản ứng lại.
Không phải kết ấn, mà chính là thi triển các loại bí thuật của tông môn mình ra.
Trong phút chốc, đủ loại bùa chú, bí bảo,… tất cả đều bắn về phía Miêu Luân.
Miêu Luân tuy rằng lợi hại, nhưng đó là khi đánh tay đôi với kẻ thủ.
Đến cả tôi, nếu đánh tay đôi với ông ta thì cũng không thể đánh được, chỉ có thể chạy trốn mà thôi.
Thế nhưng có câu: kiến cũng có thể ăn thịt được voi.
Chúng tôi có đông người, tuy rằng bùa chú tinh thần lực của mỗi người chỉ có thể gây ra một chút ảnh hưởng với ông ta…
Nhưng trước cuộc tấn công tập thể của hơn 40 người, ông ta không thể trụ vững được.
Hơn 40 loại chú thuật tinh thần lực đều hướng thẳng về phía ông ta, cứ cho là Miêu Luân có thể chịu đựng được, nhưng ông ta vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa, có chút buồn nôn.
Điều này đã mang đến cho chúng tôi một cơ hội rất lớn.
Cho dù ông ta có được mình đồng da sắt, nhưng chống đỡ những đòn tấn công của chúng tôi vẫn gây ra chút ảnh hưởng với bản thân ông ta.
Một khi đòn đánh đó đạt đến giới hạn cao nhất, các cơ quan nội tạng trong người ông ta sẽ có thể bị ép đến vỡ nát.
Đương nhiên Miêu Luân cũng biết được chuyện này.
Nếu cứ để cho mấy chục đệ tử Đạo môn tiếp tục thi triển phù pháp…
Vậy thì ông ta cũng cách cái chết không còn bao xa.
Nghĩ đến đây, Miêu Luân này đột nhiên cắn răng một cái, dường như đã đưa ra quyết định nào đó.
Đột nhiên, một luồng cương khí thuộc tính kim phóng thẳng ra, bắt chúng tôi phải rút ra phía sau.
Sau đó đôi tay của ông ta bắt đầu kết thủ ấn.
Hai mắt ông ta lạnh như băng, trong miệng gầm lên một tiếng:
“Một khi đã như vậy, vậy quyết một trận thắng bại đi!”
Nói xong, Miêu Luân luân chuyển đạo khí.
Bỗng nhiên, một cỗ khí tức bùng nổ khắp toàn thân ông ta.
Gân xanh bao phủ khắp cả người ông ta, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
Ông ta vừa kết ấn vừa gầm nhẹ nói: “Sức mạnh Hắc Liên Hoa, xuất hiện đi!”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sân thượng dường như đã bị bao vây.
Cả tòa nhà Hắc Liên đều đang rung chuyển.
Từng đợt hơi thở lưu động.
Một đóa hoa sen màu đen to khủng bố tới tầm 40 – 50 mét, cao mười mấy mét, đang hình thành trên đỉnh đầu chúng tôi.
“Đó, đó là cái gì?”
“Đoá hoa sen đen kia lớn quá…”
“Cỗ khí tức này thật nguy hiểm quá…”
“Đây, đây là loại yêu pháp gì thế? Cũng quá, quá khoa trương rồi!”
“…”
Những người bên phe chúng tôi không khỏi kinh ngạc.
Mà ở các tòa nhà xung quanh, cũng có người chú ý tới đoá hoa sen màu đen đang được hình thành trên sân thượng tòa nhà Hắc Liên.
Dưới ánh sáng của sấm sét, bông sen đen khổng lồ đến mức dường như che khuất toàn bộ tòa nhà Liên Hoa.
Hoa sen đen đang nở rộ từng chút một, theo sau đó là những làn khí đen dày đặc không ngừng trút xuống.
“Trương, anh Trương, anh xem đó là cái gì?”
“Anh Ngưu, anh nhìn về phía tòa nhà Liên Hoa kia đi.”
“Giáo đốc Mã, Tiểu Chu, mọi người mau nhìn về bên kia đi…”
“Kia, kia hình như là một đóa hoa sen? Hoa sen màu đen sao?”