Giờ chỉ còn chờ xem ai không trụ được trước, ai mất lý trí trước, ai để lộ ra sơ hở trí mạng trước nữa thôi.
“Ầm ầm ầm”, tiếng kiếm khí không ngừng nổ vang trên sân thượng.
Ngay cả khi có giông bão, một số cư dân sinh sống trong các tòa nhà xung quanh, cũng như những nhân viên trong công ty đang làm việc ngoài giờ trong các tòa nhà văn phòng, cũng bị thu hút.
“Chuyện gì đang xảy ra trên sân thượng của tòa nhà Liên Hoa vậy? Tại sao lại có những vụ nổ liên tục vậy?”
“Chết tiệt, những tia sáng bất thường đó là sao vậy? Đèn neong bị hỏng rồi à?”
“Sao tôi lại thấy trên sân thượng có nhiều người như thế?”
“Không sai, tôi cũng thấy.”
“…”
Có một số tòa nhà cao tầng còn cao hơn cả tòa nhà Liên Hoa, trước cửa sổ của những tòa nhà ấy xuất hiện một vài bóng người.
Bọn họ đều bị những luồng kiếm khí mãnh liệt của chúng tôi hấp dẫn.
Nhưng luồng kiếm khí này rất khác nhau, ngắn thì chỉ có vài mét, dài thì có thể đạt tới 10 mét.
Đặc biệt là luồng kiếm khí do tôi phóng ra, bởi vì tôi là người sở hữu nhiều loại linh lực nhất ở đây.
Cho nên cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều, thi thoảng tôi còn phóng ra những luồng kiếm khí tám màu.
Uy lực của nó, vô cùng khủng bố.
Nếu một người bình thường bị đánh trúng, nháy mắt có thể đánh nát cơ thể của họ.
Nhưng bây giờ mưa to tầm tã, lại đang là đêm tối…
Cho dù chúng tôi có chiến đấu khốc liệt đến đâu, thì những người ở các tòa nhà cao tầng xung quanh cũng rất khó có thể nhìn thấy tình hình chính xác ở nơi này…
*****
Đối đầu với kẻ địch ngang tài ngang sức, nên đã khiến cho trận chiến của chúng tôi vô cùng khốc liệt.
Dù đã lấy ba đánh một, nhưng chúng tôi vẫn rất khó đánh bại đối thủ.
Vấn đề chủ yếu là do Miêu Luân này có được cơ thể đao thương bất phạm, căn bản là đánh không chết, chém chẳng thương.
Chiến đấu lâu như vậy, A Đồng chỉ cần đánh ra một Bách Hoa Ấn cũng đã ho ra máu.
Các chiêu thức khác, đặc biệt là các chiêu thức vật lý, về cơ bản đều là vô dụng với lão khốn kia.
Miêu Luân này không chỉ có được tu vi áp đảo chúng tôi.
Thân thể ông ta cũng vô cùng cường hãn, lại có một gốc hoa sen đen bảo vệ.
Chỉ là sức mạnh thần thức của ông ta lại yếu hơn tôi một chút.
Hơn nữa, bên trái tôi còn có Hoa Yên Chi với Lục Hồ Lô, bên phải có A Đồng với bí pháp của Bách Hoa Cung bảo vệ
Ông ta muốn chiến thắng cả ba người chúng tôi cũng rất khó.
Kết quả mới khiến cho trận chiến này vô cùng kịch liệt, kiếm khí bắn ra không ngừng.
Thế nên hai bên chẳng ai làm gì được ai.
Cứ như vậy, trận chiến đã kéo dài liên tục trong 20 phút.
Lúc này, cánh cửa dẫn tới sân thượng đột nhiên bị một người nào đó đá văng ra.
Ngay sau đó, mấy bóng người lục tục xuất hiện.
“Lão Đinh, chúng tôi tới đây…”
Vừa nghe được lời này, tôi liền biết là lão Phong và những người khác đã xuất hiện.
Sự xuất hiện của bọn họ ở nơi này, chứng tỏ rằng đám yêu đạo của Hắc Liên Giáo ở phía dưới đều gần như bị quét sạch.
Tuy nhiên, tu vi của bọn họ vẫn chưa đủ.
Đối thủ chính là một kẻ có tu vi Đạo Thánh sơ kỳ, nếu bọn họ cũng gia nhập vào vòng chiến đấu, rất có khả năng họ sẽ phải bỏ mạng.
“Tất cả hãy lui về phía sau, không được tới gần đây.
Nếu trên người ai có bùa pháp tinh thần lực thì hãy dùng hết sức ném lên người lão khốn này.”
Tôi hô to một tiếng, khóe mắt xuất hiện dư quang.
Những người tới có lão Phong, Lý Đông Lôi, Quách Thần Phi, và Long Phi.
Họ đều là những nhân tài kiệt xuất của các phái, thực lực không hề tầm thường.
Tu vi của bọn họ đều đã đạt tới bậc Đạo Tông, thậm chí còn có người đạt tới trung kỳ hoặc đỉnh phong, đây chắc chắn là những người mạnh mẽ nhất trong số những người trẻ tuổi.
Nhưng lúc này, sau khi chứng kiến trận chiến của chúng tôi, họ đều không khỏi có chút kinh hãi và thất vọng.
Ở trong giáo phái, bọn họ chính là những đệ tử mạnh nhất.
Bọn họ là những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ hiện nay.
Nhưng mà hiện tại, họ lại phát hiện ra: nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
(Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên 人外有人,天外有天: câu này hiểu nôm na là trời cao có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.)
Nhưng những người được gọi là mạnh nhất như bọn họ, đứng trước trận chiến của chúng tôi, giờ phút này bọn họ căn bản chẳng đáng là gì.
Đặc biệt khi nhìn thấy tôi ở giữa, trong lòng mọi người, ai cũng run lên.
Thực lực của tôi đã đạt tới Đạo Tôn trung kỳ.
Thậm chí còn vượt qua bọn họ hẳn một bậc tu vi.
Nhưng chuyện này cũng chẳng tính là gì.
Bởi vì tôi chỉ mới đạt được tới cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, nhưng khi tôi dốc hết sức để chiến đấu, lại có thể đối kháng với một người đạt tới tu vi bậc Đạo Thánh sơ kỳ.
Đây là điều họ tuyệt đối không thể làm được.
Loại cảnh giới này, dù chỉ cách một kỳ tu vi, cũng đại diện cho sự chênh lệch tuyệt đối.
Thế nhưng tôi lại có thể bỏ qua được khoảng cách chênh lệch này, lao vào trận chiến.
Họ cũng có thể thấy được thực lực và thiên phú của tôi ở bậc nào.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, mọi người cũng nghe rõ được lời tôi đã nói.
Bùa chú tinh thần lực.
Lão Phong là người đầu tiên phản ứng lại và bắt đầu dùng tay kết ấn.
Đó chính là Bách Hoa Ấn, loại ấn này tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.
Đặc biệt là sau khi tu luyện hoàn chỉnh Bách Hoa bí điển, sức mạnh của chú ấn này càng mạnh mẽ hơn, nhưng cũng tiêu hao tinh thần lực nhiều hơn.
Lão Phong không hề do dự mà đánh ra một chưởng.
Khoảnh khắc ấy, một tấm bùa ngưng tụ trước ngực của Miêu Luân.
Miêu Luân kinh hãi, thầm chửi: đáng chết.
Ông ta liền vung một nắm đấm lên để phá vỡ bùa chú của lão Phong, thế nhưng lại bị tôi dùng một đường kiếm chặn lại.