Cương khí hộ thể của tôi thế mà đã bị ông ta đá vỡ tan.
“Oanh” một tiếng, cả người tôi đã bay ngược ra ngoài.
“Bang…”
Cả người tôi đập thẳng vào cánh cửa thang máy trên sân thượng.
Đến cả vách tường cũng bị móp một hõm.
Tôi chỉ cảm thấy bụng mình nóng ran, cũng hơi đau đớn.
Thật không hổ là một đòn của người có tu vi Đạo Thánh, nếu so sánh ông ta với tôi, quả thật có chút chênh lệch.
Nhưng tôi chẳng có nhiều thời gian để rề rà, bèn nhanh chóng đứng dậy lao về phía Miêu Luân.
Tuy nhiên tôi còn chưa kịp tới gần, Hoa Yên Chi và A Đồng đứng ở hai bên cũng bị uy lực từ đòn đánh vừa rồi hất văng.
Hơn nữa, Miêu Luân cũng giáng một quyền về phía A Đồng, A Đồng kinh hãi, thế nhưng hiện giờ cô ấy không kịp né tránh nữa.
Thực lực của A Đồng còn chưa đến Đạo Tôn trung kỳ, vừa rồi chẳng qua là cô ấy sử dụng tới bí thuật đặc biệt của Bách Hoa bí điển, nên mới có thể khiến Miêu Luân bị thương.
Giờ phút này, phải đối mặt trực tiếp với Miêu Luân, đương nhiên là A Đồng không địch lại.
Miêu Luân nở một nụ cười lạnh: “Con đàn bà thối của Bách Hoa Cung, chịu chết đi!”
Nói rồi, ông ta muốn giáng một quyền vào người A Đồng.
Nhưng đúng lúc này, tôi cũng đánh tới.
Tôi đá thẳng một cước trực tiếp vào thẳng sườn mặt của ông ta: “Cút đi!”
Sau một tiếng “bang”, thân thể của ông ta liền bay ra ngoài, nện mạnh lên mặt đất.
Tôi cũng thuận thế đâm thêm một kiếm xuống.
Một kiếm chấn động, kiếm khí dài tới mấy thước, trực tiếp giáng xuống.
Trong khoảnh khắc, nó đã đập vỡ cả sân thượng, tạo ra âm thanh “bùm”.
“A Đồng, cô không sao đó chứ!”
Tôi nhìn chằm chằm về phía Miêu Luân đang ngã cách đó không xa, tôi biết, một kiếm vừa rồi căn bản không thể giết chết được ông ta.
Trong lòng A Đồng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng gật đầu, rồi vội vàng đứng lên: “Cảm ơn, tôi không có việc gì đâu.”
Nói rồi, cô ấy lại đứng song song với tôi, tiếp tục sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Ở một bên khác, Hoa Yên Chi cũng nhanh chóng nhích lại gần chỗ chúng tôi.
Khóe miệng cô ấy đã dính đầy máu.
Mới vừa rồi, khi tôi bị Miêu Luân đá ngã, một trong hai người còn lại đã bị thương, người còn lại thì suýt chút nữa bị Miêu Luân đánh chết.
Thông tin về nhiệm vụ này có sai sót, thực lực của đối phương không chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Tôn sơ kỳ, mà đã là Đạo Thánh sơ kỳ rồi.
Về cơ bản, ông ta mạnh hơn những gì chúng tôi tưởng tượng hẳn một bậc.
Nếu không, chúng tôi cũng chẳng chật vật đến mức như bây giờ.
“Đinh Phàm, tu vi của tên khốn này tăng lên quá nhanh. Chúng ta đông người hơn. Nếu chúng ta không liều lĩnh, thì không thể tiêu diệt được ông ta.”
Hoa Yên Chi mở miệng, cô ấy cũng hiểu rõ tôi là người tấn công chính.
Một khi tôi đưa ra quyết định sai lầm gì, bọn họ cũng chẳng có được kết quả tốt đẹp.
Bao gồm cả mấy chục vị đạo hữu ở dưới tầng, chẳng có ai có thể trở thành đối thủ của tên Miêu Luân trước mặt này.
Nhưng tôi lại chỉ biết cười khổ. Đánh chết ông ta ư?
Tôi nghĩ, điều đó khó có thể xảy ra.
Đối phương đã hoàn toàn làm chủ được một viên linh thạch thuộc tính kim, đó là thứ được tạo thành bởi tinh đan long mạch.
Bên trong tinh đan long mạch có chức đựng linh lực vô tận, đã trải dài hàng ngàn dặm sông, núi và các loại long mạch.
Muốn vắt cạn kiệt linh lực trong tinh đan, có lẽ là không thực tế.
“Không thể nào đâu, viên linh thạch kia là do tinh đan long mạch biến thành. Bên trong ẩn chứa linh lực vô tận, nếu giải phóng linh lực trong đó, sẽ có thể run chuyển cả trái đất, trẻ hoá xa mạc…”
“Cái gì? Long, tinh đan long mạch …”
Hoa Yên Chi hiển nhiên cũng không biết về sự tồn tại của linh thạch, nên giờ phút này cô ấy kinh hãi dị thường.
“Nhóc con, xem ra mày cũng có hiểu biết đấy chứ. Nhưng mà thật đáng tiếc, mày có bao nhiêu linh thạch như vậy cũng đều lãng phí. Hôm nay, hãy để lại toàn bộ linh thạch cho bản tôn đi!”
Miêu Luân đã đứng dậy và nói như vậy.
Vào ngay giây tiếp theo, ông ta tiếp tục tung ra một đòn tấn công mạnh mẽ về phía chúng tôi.
Chuyện tới nước này, chúng tôi chỉ có thể bắt đầu một trận chiến vừa đánh vừa lùi.
Cảnh giới Đạo Thánh sơ kỳ thì như thế nào?
Trên người tôi có rất nhiều viên linh thạch thuộc tính, cũng có cả Hỏa Thiên Công hộ thể.
Nếu muốn tự bảo vệ mình, đánh với lão già này tôi cũng có khoảng 50% chiến thắng.
Bây giờ chỉ còn chờ đợi xem ai là người để lộ ra sơ hở trước.
Một khi xuất hiện sơ hở, liền có khả năng chiến thắng đối thủ.
Tại thời điểm này, tôi không phải là người duy nhất nghĩ như vậy.
Ngay cả Miêu Luân cũng nghĩ như vậy.
Tôi đã thêm vào cơ thể mình nhiều thuộc tính, cho dù ông ta có thể dung hợp được viên linh thạch thuộc tính kim, nhưng cũng chẳng thể làm gì được tôi.
Hoa sen đen xuất hiện, mặc dù đòn tấn công của nó rất kỳ lạ…
Nhưng ông ta cũng phát hiện ra, trong cơ thể tôi cũng tản ra một luồng khí tức kỳ lạ.
Gần như ngang hàng với khí tức từ hoa sen đen của ông ta, có thể đối đầu trực diện với khí tức ấy.
Hiện giờ, chỉ chờ xem ai là người để lộ ra sơ hở, người đó sẽ là kẻ chết trước.
Tuy nhiên trận chiến vẫn vô cùng khốc liệt.
Ở phía bên này, ba người chúng tôi lần lượt đánh từng đạo kiếm khí ra.
Hoa Yên Chi cùng A Đồng đều hiểu rõ, họ chỉ có thể tấn công từ xa.
Một khi tới gần Miêu Luân, họ sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên hai cô ấy chỉ có thể đứng từ xa, dùng kiếm khí để tấn công.
Còn phía chính diện sẽ giao cho tôi tấn công.
Ở phía sau, các vị đạo hữu khác cũng đang đánh giết tới đỏ cả mắt.
Tuy rằng không tìm ra được sơ hở, nhưng tất cả chúng tôi đều đang liều mạng mà chiến đấu.