Tốc độ kia phải nói là nhanh đến kinh người.
Những đường kiếm liên tiếp chém ra, tựa như một đoá hoa đang nở rộ.
Đó chính là Bách Hoa kiếm pháp, kiếm pháp hoàn mỹ.
Chỉ nghe âm thanh “Thịch thịch thịch” không ngừng vang lên, cho dù Miêu Luân đã liên tục né tránh, cũng không thể hoàn toàn tránh được tất cả các đường kiếm được.
Cũng may ông ta có được thân thể kim cương bất hoại, nếu không đã bị đâm thành cái sàng từ lâu rồi.
Nhìn thấy thế, tôi cũng chẳng có lý do gì để chần chờ nữa.
Tôi lại hội tụ linh lực một lần nữa, tiếp tục lao về phía trước.
Hoa Yên Chi cũng điều khiển khí độc trong Lục Hồ Lô để hỗ trợ chúng tôi.
Bởi vì A Đồng đột nhiên bùng nổ, dùng phương thức công kích đặc biệt của Bách Hoa Ấn mà tấn công Miêu Luân.
Làm cho trong một khoảng thời gian ngắn, Miêu Luân cũng chịu một chút thương tích, không thể nào tụ khí lần nữa.
Điều này đã giúp cho chúng tôi tận dụng khoảng trống này, bắt đầu tấn công Miêu Luân liên tục.
Miêu Luân bị ép không ngừng lui về phía sau, ông ta cần một khoảng trống để tụ khí, cho nên chỉ có thể phòng thủ một cách bị động mà thôi.
Nhưng cho dù tên này có rơi vào thế thụ động, thì cơ thể của ông ta cũng là kim cương bất hoại, khiến cho chúng tôi rất khó có thể giết được ông ta.
Hơn nữa, tuy Bách Hoa Ấn của A Đồng có lợi hại đến đâu…
Thì nó cũng tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực.
Cũng không phải loại phương thức có thể sử dụng liên tục, cho nên hiện tại chúng tôi chỉ có thể lợi dụng tấn công từ bên ngoài, chủ yếu để làm tiêu hao thể lực của đối thủ.
Chúng tôi muốn quan sát thử xem, có tìm ra được cách nào khác để dùng một đòn giết chết tên yêu đạo này hay không.
Miêu Luân không ngừng lui về phía sau, cuối cùng bị chúng tôi dồn vào một góc.
Ông ta thấy mình không còn đường lui, bèn ngẩng đầu lên và đấm lên bức tường.
“Phanh” một tiếng, thế nhưng trên tường lại bị đấm thủng, tạo thành một cái lỗ rất lớn.
Cả người Miêu Luân nhảy vọt lên, trực tiếp nhảy lên sân thượng.
Nhìn thấy cảnh này, cả ba người chúng tôi đều không chút do dự, lần lượt vận chuyển đạo khí, cũng tung người nhảy lên.
Ba người chúng tôi liên tục nhảy lên trên sân thượng.
Trời vẫn còn mưa, thậm chí còn mưa lớn hơn cả lúc nãy.
Thỉnh thoảng còn có tia sét đánh xuống.
Những tia chớp loé lên “Rắc rắc”, thắp sáng cả bầu trời đêm tối tăm.
Hiện giờ, Miêu Luân không còn đường nào để lui nữa.
Chúng tôi đã đánh một trận tử chiến lên thẳng tầng cao nhất của tòa nhà Liên Hoa…
Mà phía sau lưng chúng tôi, các đệ tử ưu tú của các môn phái vẫn đang không ngừng chiến đấu.
Phân tích từ tình hình vừa rồi, chúng tôi không hề lo lắng chút nào.
Tuy chúng tôi ít người, nhưng vẫn chiếm được ưu thế.
Chỉ cần chúng tôi có thể bắt được Giáo chủ Hắc Liên Giáo là Miêu Luân tại nơi này…
Chặt đầu thủ lính, quét sạch đám yêu đạo của Hắc Liên Giáo bên trong tòa nhà Liên Hoa này…
Như vậy, nhiệm vụ rèn luyện của chúng tôi xem như đã hoàn thành.
Hắc Liên Giáo, sẽ chỉ còn lại một cái tên mà thôi…
*****
“Răng rắc”.
Một tia chớp tiếp theo xẹt ngang qua bầu trời, chiếu sáng cả thành phố tối tăm.
Mưa to cũng kéo dài liên tục, tưởng chừng như không dứt.
Lúc này, tôi, Hoa Yên Chi, A Đồng đang đứng trên sân thượng của tòa nhà Liên Hoa.
Mà đứng đối diện chúng tôi lúc này chính là Giáo chủ của Hắc Liên Giáo, ngày xưa từng là đại trưởng lão của Ngũ Độc Giáo, Miêu Luân.
Tên khốn này không chỉ nắm giữ bí thuật liên lạc được với yêu vật từ dị giới, mà bản thân ông ta còn có một viên linh thạch thuộc tính kim.
Hơn nữa, viên linh thạch đã bị ông ta nắm giữ nhiều năm.
Thế nên ông ta và viên linh thạch đã hoà thành một, giúp cho thân thể của ông ta biến thành mình đồng da sắt.
Trận chiến này, tuy rằng không lớn và thảm khốc bằng trận chiến tại núi Nhật Nguyệt…
Nhưng đối với ba người trẻ tuổi như chúng tôi mà nói, lại vô cùng gian nan.
Giờ phút này, tôi nhìn chằm chằm vào tên Giáo chủ Hắc Liên Giáo kia, trong miệng lại nói ra một câu lạnh lung: “Miêu Luân, đã không còn đường lui nữa rồi, hôm nay, ông chắc chắn phải chết ở nơi này.”
“Ha ha ha! Muốn giết chết tao ư? Nằm mơ đi.” Miêu Luân gầm nhẹ một tiếng, rồi lao về phía ba người chúng tôi.
Cùng lúc đó, bông sen đen lơ lửng trên đầu ông ta lại một lần nữa bộc phát yêu năng kỳ lạ, nó không ngừng dao động.
Đó là yêu năng tới từ dị giới, chứ không phải yêu vật của nhân gian.
Khí tức này vô cùng cổ quái, nhưng uy lực của nó lại khiến người ta không dám khinh thường.
Dưới sự bao phủ của loại khí tức này, ba người chúng tôi không dám có chút lơ là nào, lập tức kích hoạt cương khí hộ thể.
Ba người chúng tôi chia nhau ra thành ba hướng, bao vây quanh Miêu Luân.
Một kiếm chém xuống.
“Loảng xoảng” một tiếng, tên khốn kia đã giơ cánh tay lên ngăn cản.
Phải biết rằng, thanh kiếm mà tôi đang cầm chính kiếm Kỳ Lân, sắc bén vô cùng.
Tôi dám nói, trong khắp cõi nhân gian này, rất khó có loại vũ khí nào có thể đối địch được với kiếm Kỳ Lân.
Tuy nhiên, khi tôi chém một kiếm lên cánh tay của Miêu Luân, ông ta lại chẳng có một chút tổn thương nào.
Thậm chí, còn chẳng thể để lại một vết hằn nào.
Ở hai bên trái phải, Hoa Yên Chi cùng A Đồng cũng đồng loạt ra tay.
Sau hai tiếng “Loảng xoảng”, một kiếm bổ thẳng vào đầu ông ta, một kiếm chém vào bên hông của ông ta.
Nhưng cả người tên khốn này thực sự rất cứng.
Lại có thêm khí tức cường đại thuộc tính kim lan tràn, khiến cho ông ta càng giống như được làm từ kim loại vậy.
“Các người chỉ có một chút năng lực này thôi sao?” Miêu Luân mở miệng, rồi dùng chân đạp ra một cước.
Một cước này có xen lẫn với đạo khí có uy lực cương mãnh, chỉ nghe thấy một tiếng “Phanh” trầm vang.