Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2484

Chương 2484 Chương 2484

Đối mặt với những ngọn lửa có hình hoa sen màu đen đáng sợ, làm cho tất cả chúng tôi có mặt ở đây đều kinh hồn táng đảm.

(Kinh hồn táng đảm 心惊胆战: Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.)

Những ngọn lửa hoa sen đen kia không chỉ có uy lực rất lớn, có thể lập tức xuyên thủng cả lớp sàn bê tông cốt thép ngay lập tức.

Mà chúng còn có nhiệt độ cực kỳ cao.

Một khi bị ngọn lửa này lây lên người, nó sẽ lan ra toàn bộ cơ thể và khiến cho nạn nhân chết cháy trong thời gian rất ngắn.

Vì để bảo đảm cho đông đảo chúng đồng đạo có thể rời đi một cách an toàn, mấy người bao gồm tôi, A Đồng, Hoa Yên Chi,… đều lựa chọn ở lại.

Chúng tôi muốn bảo vệ mọi người rút lui một cách an toàn, tránh khỏi những đợt tấn công từ đám lửa kia.

Chờ sau khi đoá hoa sen đen kia biến mất, chúng tôi sẽ giết chết tên yêu đạo Miêu Luân kia chỉ trong một đòn.

Nhưng giờ phút này, một quả cầu lớn màu đen to cỡ một cái cối xay xuất hiện.

Điều này làm cho chúng tôi không khỏi có chút hãi hùng khiếp vía.

“Vèo vèo vèo”, những quả cầu lửa này kéo theo một chiếc đuôi thật dài.

Nó rơi từ trên trời xuống, trực tiếp đập thẳng xuống nền sân thượng.

Biểu cảm của tôi lúc này vô cùng nghiêm trọng, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Tôi thầm mắng một tiếng trong lòng: Đáng chết.

Vừa rồi chỉ là những quả cầu lửa bằng cỡ một chiếc chậu rửa mặt, mà uy lực đã lớn đến như vậy. Bây giờ lại xuất hiện những quả cầu lửa to bằng cái cối xay thế này, nếu chúng rơi thẳng xuống sân thượng, thì chúng tôi còn biết sống đường nào?

Trong lòng tuy có chút hoàng sợ, nhưng bản thân tôi chính là một người trừ tà.

Là một người bảo vệ chính đạo và chúng sinh trong thiên hạ, đây là trách nhiệm của tôi, cũng là điều tôi phải đối mặt.

Tôi cắn chặt răng, lập tức quát khẽ một tiếng: “Mọi người hãy cẩn thận.”

Nói xong, tôi hít một hơi thật sâu.

Linh lực tám màu hội tụ, tôi nâng thanh kiếm trong tay lên.

“Vèo…”

Kiếm khí tám màu phá tan cả không trung, bay thẳng về hướng một ngọn lửa hoa sen màu đen.

Thế nhưng ngay vào lúc này, cách vị trí tôi đứng không xa, một tia sét đột nhiên giáng xuống.

“Rắc”.

Lần này, toàn bộ sân thượng của tòa nhà Liên Hoa đã lập tức được chiếu sáng.

Cảnh tôi chém ra kiếm khí cũng ngay lập tức bại lộ ngay trước mắt những người đang đứng ở các tòa nhà bên cạnh.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người.

Vừa rồi, bọn họ còn tưởng rằng đèn nê ông trên sân thượng bị hỏng, hoặc là hình ảnh phản chiếu 3D gì gì đó.

Nhưng cảnh trước mắt lại khiến họ không dám tin nổi, ai nấy đều há hốc miệng.

Bởi vì, bọn họ phát hiện ra, trên sân thượng toà nhà Liên Hoa có một nhóm người đang đánh nhau.

Một nhóm đạo sĩ đang chiến đấu ở đó…

“Trương, anh Trương, tôi, vừa rồi tôi đã nhìn thấy, nhìn thấy có một nhóm người, đang, đang đánh nhau?”

“Đóng, đóng phim điện ảnh à?”

“Bọn họ, bọn họ là ai vậy?”

“Vừa rồi người kia vừa vung tay lên, sau đó một luồng ánh như cầu vồng xuất hiện…”

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ đó là kiếm khí mà trong TV hay nhắc tới sao?

“…”

Mọi người đang theo dõi trận chiến, đôi mắt họ mở to, nhìn chằm chằm vào vị trí chúng tôi đang chiến đấu.

Từ sự tò mò lúc đầu, sau đó là kỳ lạ, rồi tới hiện tại là không thể tin nổi.

Nhận thức và tam quan của tất cả bọn họ đều bị phá huỷ từng chút một và bắt đầu được đắp nặn lại một lần nữa…

Mà chúng tôi vẫn đang tập trung vào trận chiến, nên căn bản không chú ý đến những người bình thường đang theo dõi trận chiến ở các tòa nhà khác.

Sau khi kiếm khí được bắn ra, một quả cầu lửa hoa sen đen có kích thước bằng cối xay phát nổ ngay lập tức.

Một tiếng “Ầm vang” lớn xuất hiện, ngọn lửa hoa sen đen vỡ tan và bắn tung tóe khắp nơi.

Đồng thời, lão Phong, Hoa Yên Chi, Vu Băng, Dương Tấn, A Đồng, cũng lần lượt ra tay.

Từng đạo kiếm khí liên tục được bắn ra, làm những quả cầu lửa hoa sen đen nối tiếp nhau nổ tung trên bầu trời.

Nó giống như một cơn mưa lửa từ trên trời rơi xuống.

Nơi chúng tôi đang đứng có ba vị cao thủ đạt tới cấp Đạo Tôn, đó là tôi, A Đồng cùng với Hoa Yên Chi.

Chỉ dùng trường năng lượng cũng có thể ngăn cản được được cơn mưa lửa rải rác này.

Cho nên mấy người chúng tôi đứng trong trường lực sẽ không bị tổn thương bởi những “hạt mưa” lửa rải rác kia.

Điều duy nhất tôi lo lắng chính là ngọn lửa đen có kích thước bằng cối xay kia.

Lúc này, một số quả cầu lửa đã rơi xuống.

Một tiếng “Phanh” nổ vang.

Một quả cầu lửa sen đen trực tiếp tiếp xúc với bề mặt sân thượng đã thủng lỗ chỗ.

Sức mạnh cường đại này đã lập tức khiến cả sàn sân thượng bị sụp nát.

Toàn bộ ngọn lửa xuyên qua và thậm chí còn tạo ra một cái lỗ lớn trên sàn của sân thượng.

Cú đập này trực tiếp xuyên thủng cả hai tầng.

Một cái lỗ có kích thước bằng một cối xay xuất hiện.

Một cảnh tượng như vậy khiến mọi người không kìm được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.

Đông đảo chúng đồng đạo đang chạy theo lối thoát hiểm cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Tất cả đều không khỏi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhìn cảnh tượng trước mặt mà hãi hùng khiếp vía.

Lý Đông Lôi nuốt khan, nói: “Sức mạnh này, sức mạnh này mạnh quá!”

“Đúng vậy! Nếu bị mấy thứ này đập trúng, chẳng phải là sẽ bị thịt nát xương tan.”

“Cái gì mà thịt nát xương tan, tôi thấy bị thứ này đập chúng thì sẽ bị đốt cháy đến xương cốt cũng chẳng còn…”

“Mọi người đừng nói nữa, tầng này đã không còn an toàn nữa rồi, chúng ta mau chóng chạy xuống tầng dưới để né tránh đi!”

Âu Dương Phi đỡ anh trai Âu Dương Hồng Vũ cũng mình, vừa đi vừa nói.

Những người còn lại nghe xong, cũng đều đồng loạt gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment