Mọi người bắt đầu chạy xuống tầng bên dưới để chạy trốn.
Mà ở trên sân thượng, còn có mười mấy người chưa chịu đi xuống.
Chỉ cần chúng tôi kiên trì thêm mấy chục giây nữa thôi, bọn họ chắc chắn có thể chạy được hết xuống tầng bên dưới.
Thế nhưng, sau khi cảnh tượng kia diễn ra, mọi chuyện cũng chưa kết thúc ở đây.
Bởi vì có liên tiếp bảy, tám quả cầu lửa nữa xuất hiện.
Hơn nữa ngọn lửa hoa sen đen quá nhiều, thậm chí có một đoàn, xuyên qua khu vực nơi chúng ta đang phong tỏa.
Từ phía sau nện xuống, đem thang máy phía sau chúng ta, nháy mắt bị đập nát một nửa.
Các thiết bị bên trong thang máy đã trực tiếp bị quả cầu lửa làm hỏng.
Chiếc thang máy lập tức chết máy, lập tức bị mất khống chế.
“Rắc” một tiếng, chiếc thang máy lập tức rơi xuống.
Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm vang” rất lớn, chiếc thang máy trực tiếp rơi xuống từ tầng sáu mươi mấy xuống tận tầng 4.
Toàn bộ trục thang máy bị đập vỡ thành từng mảnh.
Sức mạnh khổng lồ đã lập tức khiến mặt đất bị thủng thành một cái hố sâu.
Làm cho các phương tiện trong bãi đậu xe trên tầng 4 liên tục phát ra âm thanh báo động “Ô ô ô”.
Nhưng những điều đó không quan trọng, điều quan trọng là chúng tôi làm thế nào để tiếp tục chịu đựng được hàng chục giây này.
Sau đó chúng tôi làm sao để chạy khỏi nơi này.
Tiếng động “đùng đoàng” không ngừng vang lên, sân thượng đã sụp đổ hơn phân nửa.
Bây giờ đừng nhắc tới trên sân thượng, mà cả tầng thứ 69 cũng đều đã bị đập thành mười mấy cái lỗ thủng.
Trên sân thượng lúc này chỉ còn mười mấy người chúng tôi.
Những người còn lại đã dốc hết sức bình sinh để chạy trốn khỏi tầng 69 và 68 dưới sự bảo vệ của chúng tôi.
Mọi người chạy nhanh hơn, những người chạy trước thậm chí đã chạy xuống được tầng 67, 66 để né tránh nguy hiểm.
“Lão Đinh, mọi người đã rút lui cả rồi. Chúng ta cũng mau đi thôi, mấy ngọn lửa hoa sen đen này càng lúc càng dày đặc hơn.” Lão Phong mở miệng, khi nói có hơi hụt hơi.
Rõ ràng, việc đối kháng với lửa hoa sen đen khiến cậu ấy bị tiêu hao rất nhiều sức lực.
Những người còn trụ lại trên sân thượng lúc này cũng đang thở hổn hển.
Vừa rồi tất cả đều đã dốc cả tính mạng của mình để ngăn cản ngọn lửa, khiến bây giờ ai cũng thấy mỏi mệt.
Nhìn thấy thế, tôi cũng dứt khoát gật đầu: “Được, bây giờ mọi người cũng rút đi, tôi sẽ đi sau bảo vệ mọi người.”
Những người còn lại cũng không nói nhảm, bắt đầu từ Dương Tấn đứng gần cửa thoát hiểm nhất, những người còn lại cũng lần lượt rút lui.
Chúng tôi đang cố gắng tránh đi, chờ đến khi đoá hoa sen màu đen kia biến mất.
Đến lúc đó, chúng tôi sẽ quay lại để giết chết tên Giáo chủ Hắc Liên Giáo, Miêu Luân kia.
Thế nhưng, Miêu Luân này đã dám dùng một chiêu như vậy, thì sao ông ta lại dễ dàng để cho chúng tôi trốn đi được chứ?
Ở nơi xa, Miêu Luân được ngọn lửa màu đen từ đóa sen đen nọ bảo vệ, thấy chúng tôi muốn chạy trốn, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Trò chơi chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi, chúng mày đã muốn rời đi rồi sao?”
Nói xong, thủ ấn trên tay ông ta bắt đầu thay đổi.
Trong phút chốc, một dòng năng lượng kỳ lạ bắt đầu dao động.
Ngay sau đó, bông sen đen lơ lửng trên trời đột nhiên rung chuyển.
Những chùm ánh sáng đen phát nổ ngay lập tức.
Sương mù màu đen lan rộng khắp nơi, luồng khí tức áp bách tràn ngập toàn bộ bầu trời phía trên tòa nhà Liên Hoa.
Ngay lập tức, tôi nhìn thấy bông sen đen khổng lồ lớn khoảng 50 – 60 mét thế mà đang rơi xuống…
Trong lúc mơ hồ, tôi cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nhưng cũng vào giờ phút này, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của tiền bối vang lên bên tai: “Nhóc con, đi mau…”
*****
Năng lượng cường đại dao động, hoa sen đen khổng lồ đang trên đà rơi xuống.
Điều này làm cho tất cả chúng tôi có mặt ở đây đều cảm thấy sợ hãi.
Đến cả Kỳ Lân tiền bối giờ phút này cũng đã cất lời cảnh cáo.
Tôi bừng tỉnh ngay lập tức và hét lên: “Chạy đi, chạy đi nhanh lên!”
Nói xong, tôi còn đẩy A Đồng ở bên cạnh một cái.
Mọi người cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Hiện giờ tôi không còn quan tâm đến những bông hoa sen đen to như cái cối xay đang rơi xuống nữa.
Chúng tôi cũng dốc toàn lực để ứng phó và bắt đầu chạy trốn xuống tầng dưới.
Đùa cái gì chứ, ở trước mặt chúng tôi có mấy chục đoá hoa sen to tầm mấy chục mét.
Mấy quả cầu lửa to bằng cối xay lúc nãy chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Chờ đến khi đoá hoa sen đen lớn nhất kia rơi xuống, vậy không chỉ một, hai tầng bị sụp xuống thôi đâu.
Đến lúc đó, toàn bộ tòa nhà Liên Hoa có khả năng sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
Hiện giờ, chúng tôi chỉ có thể cố gắng, nếu đối đầu trực diện thì chỉ có chết mà thôi.
Chúng tôi bắt đầu chạy xuống tầng dưới như điên.
Mà ở dưới tầng, các vị đồng đạo còn lại cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ khí tức của hoa sen đen, cũng nghe được tiếng la hét của chúng tôi ở trên sân thượng.
Vốn mọi người đã chạy trốn được xuống tầng 65, lúc này bắt đầu đẩy nhanh bước chân hơn, chạy xuống tầng bên dưới.
Mà đoá hoa sen đen to lớn kia lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Miêu Luân đang kết ấn đột nhiên trừng mắt.
Trong miệng ông ta thình lình quát lớn một tiếng: “Hắc Liên Hoa, giáng thế đi!”
Vừa dứt lời, bông sen đen kia run rẩy dữ dội hơn, bỗng nhiên rơi từ trên trời xuống.
Nó đã lập tức làm vỡ cả phần mái bên trên sân thượng.
Vào lúc này chúng tôi đã chạy trốn tới tận tầng 69, đang đi đến cầu thang tầng 68.
Tôi đã cảm nhận được, một dòng năng lượng rất lớn đang trút xuống, và đang đến gần một cách nhanh chóng.
Trong lòng tôi có dự cảm rất xấu.
Loại cảnh giác bồn chồn không yên càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Nhóc con, không còn kịp rồi. Chỉ có thể vận chuyển huyền công, dốc toàn lực ngăn cản. Tôi có thể bảo vệ được cậu…”