Giờ phút này, anh ta đã nôn ra máu ba lần liên tiếp.
Những người còn lại cũng đang bị khí huyết dâng trào, hai mắt đã đỏ ngầu.
Không có cách nào, khí tức kia quá cường đại và tạo nên sức ép quá lớn.
Nếu không phải trước đó có Kỳ Lân tiền bối ngăn cản, mọi người có lẽ chẳng có còn sống mà ngồi ở đây nữa rồi.
Sự hủy diệt vẫn tiếp tục, tầng 63, tầng 62, tầng 61,… tiếp tục sụp xuống.
Cuối cùng, bông hoa sen đen to đến đáng sợ kia đã phá huỷ 12 tầng chỉ trong tích tắc.
Từ sân thượng đi xuống, phải đến tầng 58, đoá hoa kia mới hóa thành ảo ảnh và biến mất.
Tuy nhiên, dư âm nó để lại mạnh mẽ đến nỗi đã khiến tường chịu lực của cả tầng 58 và hơn 20 tầng còn lại cũng bị nứt.
Một toà nhà to lớn, đang yên đang đẹp, bỗng trở thành một toà nhà có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tuy rằng có một vài vị đồng đạo không kịp chạy trốn mà bị đoá hoa sen đen kia rơi xuống đè chết.
Về phần các vị đạo hữu còn lại đều đã chạy được xuống tầng 57.
Đúng là trong cái rủi còn có cái may…
Lúc này, dư chấn của luồng năng lượng kia còn chưa tiêu tan hoàn toàn, khí tức từ đoá hoa sen đen nọ vẫn còn dâng trào khắp bốn phía xung quanh.
Ngay cả trong một cơn mưa lớn, nhưng sự huỷ diệt của hơn mười mấy tầng trong tích tắc, cùng với năng lượng mạnh mẽ còn sót lại vẫn khiến tro bụi bay mù mịt …
*****
Những người bình thường ở các tòa nhà xung quanh đã may mắn được chứng kiến cảnh tượng đáng sợ kia…
Bọn họ nhìn thấy một bông sen đen khổng lồ rơi xuống giữa bầu trời đầy sấm sét.
Cùng cảnh tượng cả mười mấy tầng của tòa nhà Liên Hoa bị phá huỷ…
Ai nấy đều không thể tin nổi.
Mọi người ngơ ngác nhìn tòa nhà Liên Hoa, rất lâu sau cũng chẳng nói được câu gì.
Mà nhưng hộ buôn bán cùng người qua đường ở các con phố xung quanh, cũng đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía toà nhà Liên Hoa.
Chỉ thấy đá vụn không ngừng rơi xuống, một lớp màu xám bao phủ bầu trời, cùng với một cơn bão kỳ lạ thổi bay mọi thứ xung quanh.
Cũng có người ngây ngẩn nhìn về phía bên ngày, chiếc ô trên tay rơi xuống đất lúc nào mà không hề hay biết.
“Bên đó, nơi đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hoa sen đen, tôi thấy được, thấy được một đóa hoa sen màu đen rất lớn…”
“Ma Thần giáng thế à?”
“Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?”
“…”
Rất nhiều người đều có chung một câu hỏi như vậy.
Chỉ là họ sẽ vĩnh viễn không thể biết được sự thật.
Lúc này, chúng tôi ở bên trong vòng bảo vệ của cương khí cũng thở hắt ra một hơi.
Cuối cùng, chúng tôi đã vượt qua được rồi.
Quay lại nhìn mấy người xung quanh, trên khoé miệng ai cũng đã nhiễm một vệt máu.
Hiển nhiên, vụ va chạm với hoa sen đen kia đã là mỗi một người trong số chúng tôi đều bị nội thương.
Nhưng người chúng tôi phải cảm ơn nhất lúc này chính là Kỳ Lân tiền bối.
Nếu không có Kỳ Lân tiền bối bảo vệ, tất cả chúng tôi đều đã phải bỏ mạng rồi.
Thân kiếm của tiền bối đã rơi xuống, đáp xuống ngay bên cạnh tôi.
Nhìn vào thân kiếm, thế nhưng tôi lại phát hiện ra có thêm không ít vết rạn.
Lúc trước trong trận chiến tại núi Nhật Nguyệt, tiền bối cũng dốc toàn lực để bảo vệ cho tôi.
Tuy rằng ông ấy vẫn giữ được thần hồn, nhưng thân kiếm cũng vỡ nát.
Cũng may là nhờ họa được phúc, cuối cùng chúng tôi cũng tìm lại được thân kiếm hoàn chỉnh trong tay Tần tiền bối.
Chỉ là những vết rạn trên thân xuất vẫn không thể khôi phục hoàn toàn như cũ được.
Nhưng lúc này đây, số lượng vết nứt rạn lại tăng lên không ít.
“Tiền bối, tiền bối, người có còn ổn không?”
Vừa nhìn vào những vết nứt trên thân kiếm, tôi vừa nói chuyện.
Việc có kiếm linh trong thanh kiếm của tôi đã không còn là bí mật trên giang hồ nữa, nhất là sau trận chiến tại núi Nhật Nguyệt.
Thậm chí đây còn trở thành chủ đề bàn tán của rất nhiều vị đạo hữu.
Giờ phút này, Long Phi và Hoa Yên Chi thấy tôi tự lẩm bẩm như thế, cũng không khỏi cảm thấy thấy kinh ngạc.
Đều nhìn phía tràn kiếm Kỳ Lân đầy vết rạn.
“Thật không nghĩ tới, tôi, tôi đường đường là Kỳ Lân, thế mà lại chẳng có cách nào hoàn toàn ngăn cản được chút sức mạnh này…”
Trong lời nói của Kỳ Lân tiền bối còn xen lẫn một tia mất mát.
Suy cho cùng thì loài Kỳ Lân cũng là thánh thú.
Một khi đã thành niên, thì cho dù có đối địch với thần tiên cũng chẳng thành vấn đề gì.
Nhưng hiện tại, chỉ ngăn cản một bông hoa sen đen thôi cũng làm thân kiếm của ông ấy tan vỡ.
Điều này khiến cho Kỳ Lân tiền bối vừa mới khôi phục nguyên thần có chút bi phẫn.
Tuy nhiên tôi lại hiểu rõ một điều, thân kiếm của tiền bối thực sự đã bị đánh gãy nát từ lâu rồi.
Thực lực của ông ấy hiện tại hiển nhiên đã không thể so sánh được với trước kia nữa.
Có thể khôi phục lại một sợi nguyên thần là đã nhặt về được một cái mạng, đã là tìm được cái may trong muôn vàn cái rủi rồi.
Kỳ thật thực lực của ông ấy có thể đạt được tới cảnh giới hiện tại, theo tôi là đã trái với đạo trời lắm rồi.
Cho nên, tôi cầm lấy thanh kiếm Kỳ Lân lên, nói: “Tiền bối, người đã rất mạnh rồi.
Chỉ là thân kiếm của ngài mới được khôi phục chưa lâu, nên chưa thể thể hiện được tất cả sức mạnh của mình mà thôi…” Tôi an ủi ông ấy một câu.
Tiền bối thở dài: “Tôi, tôi mệt mỏi quá. Tôi muốn chìm vào giấc ngủ sâu. Tên kia, tôi nghĩ chắc cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa. Tiếp theo đây, phải dựa, dựa vào chính cậu rồi…”
Nói xong, kiếm Kỳ Lân đã trở nên im lặng, không có năng lượng dao động nữa.
Hiển nhiên, vừa rồi Kỳ Lân tiền bối đã tiêu hao quá nhiều nguyên lực.
Tiền bối, đã tiến vào giấc ngủ say.
Ông ấy phải ngủ một giấc thật sâu, để có thể tụ hợp nguyên lực một lần nữa, sửa chữa thân kiếm của mình.