“Tiền bối, người cứ nghỉ ngơi cẩn thận, tôi nhất định sẽ giết chết tên kia.”
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi đứng thẳng người lên.
Lão Phong và những người khác nghe tôi nói xong, cũng đã hiểu được đại khái.
Tiền bối sau khi bảo vệ mấy người chúng tôi, vì tiêu hao quá nhiều nguyên lực mà chìm vào giấc ngủ say.
Bởi vì trời đang mưa to, nên tro bụi tung lên cũng bị dập chỉ trong thời gian ngắn.
Giờ phút này, xung quanh lại trở nên rõ ràng.
Lúc này, toàn bộ sân thượng đều trở thành một mảnh hỗn độn.
Sỏi đá và các thanh thép có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Kính vỡ, ghế dựa,… nằm ngổn ngang khắp nơi.
Tuy nhiên tôi vẫn đang tìm kiếm lão Giáo chủ của Hắc Liên Giáo, Miêu Luân.
Đột nhiên, một tiếng “Xôn xao” vang lên từ đống đá vụn cách đó không xa.
Sau đó, tôi nhìn thấy một tấm ván gỗ được nâng lên.
Một người đàn ông với khuôn mặt xám xịt bước ra khỏi đó.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt tôi trở nên lạnh lùng, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
Tôi trực tiếp bước về bên đó.
Người nọ sau khi bò ra khỏi mặt đất, ông ta dùng tay lau mặt của mình.
Sau khi bò ra, ông ta phát hiện ra tôi đang tới gần.
Nhìn thấy tôi bước tới, sắc mặt của người nọ chợt thay đổi.
Ông ta lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ: “Mày, mày, thế mà, thế mà mày còn chưa chết ư?”
Người này không phải ai khác, chính là Giáo chủ của Hắc Liên Giáo, Miêu Luân.
Ông ta thấy tôi còn sống, có vẻ vô cùng khiếp sợ.
Một đoá hoa sen đen cực lớn đã trực tiếp phá huỷ mười mấy tầng lầu lớn.
Thế nhưng, sao tôi lại còn sống được chứ?
Bảo sao ông ta nhìn thấy mà không kinh ngạc, không sợ hãi cho được?
“Muốn giết chết tao ư, nào có dễ dàng như vậy!”
Nói xong, tôi giơ kiếm lên muốn giết chết ông ta.
Miêu Luân tuy rằng sợ hãi, nhưng ông ta vẫn có thể chiến đấu thêm một trận nữa.
Cơ thể ông ta đột nhiên lóe lên, lập tức tránh đi.
Trong miệng ông ta thốt ra một tiếng gầm nhẹ, sức mạnh thuộc tính kim lại lần nữa chuẩn bị phóng thích ra.
Nhưng vào đúng lúc này, Hoa Yên Chi lại đột nhiên ra tay.
Lục Hồ Lô trong tay cô ấy lập tức bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh lục.
Ánh sáng xanh lục bắn thẳng về phía Miêu Luân.
Chỉ nghe thấy một tiếng “A” vang lên, cơ thể không còn mình đồng da sắt của ông ta đã trực tiếp bị ánh sáng xanh lục xuyên trúng.
Khoảnh khắc ấy, cơ thể ông ta như bị tê liệt, cả người trở nên cứng đờ lại.
Thứ ánh sáng kia cực kỳ độc, một khi bị nó đánh trúng sẽ khiến cho toàn thân người ta bị tê liệt.
Mà tôi cũng nhanh chóng nắm lấy cơ hội này.
Khẩn trương đâm ra một kiếm.
“Vèo”.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, thanh kiếm trong tay tôi trực tiếp xuyên thủng ngược ông ta.
“Mày, mày…”
“Mày có thể chết…”
Tôi lạnh lùng mở miệng, rồi di chuyển thanh kiếm trong tay để tăng diện tích vết thương.
Ở phía sau lưng tôi, mấy người lão Phong, Hoa Yên Chi, A Đồng, Long Phi, Dương Tấn, Vu Băng cũng nhanh chóng tiến tới gần.
Mấy chục vị đồng đạo lúc trước đã chạy trốn xuống tầng dưới, bao gồm cả nhóm của Tửu Thành Phong, Phó Linh, Tử U, Ngô Khải, Tống Sơn Hà,…
Lúc này cũng lục tục bò lên trên đỉnh mái nhà.
Vừa khéo lại nhìn thấy được cảnh tôi dùng một nhát kiếm đâm xuyên người Miêu Luân.
“Anh Đinh giỏi lắm…”
Tửu Thành Phong lập tức hô lớn, kích động vô cùng.
Thư Hiểu Khiết cũng cười to, nói: “Đinh Phàm đã giết chết Miêu Luân, giết chết Giáo chủ của Hắc Liên Giáo…”
Chúng tôi đã thoát khỏi đảo Mắt Quỷ, cùng nhau trốn thoát khỏi Biển Sương Mù.
Họ cũng là những người bạn tốt nhất của tôi.
Những người còn lại cũng sôi nổi hô vang.
“Đinh đạo hữu quả nhiên trâu bò mà!”
“Không hổ là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Đạo môn ta.”
“Lợi hại, anh Đinh quả nhiên lợi hại.”
“Anh Đinh chỉ dùng một tay đâm chết Miêu Luân, uy vũ…”
“Ha ha ha, Miêu Luân chết rồi, nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành rồi.”
“…”
Trong nháy mắt, mọi người sôi nổi phát ra tiếng hô lớn.
Trong nháy mắt, ai nấy đều lộ rõ vẻ hưng phấn.
Một trận chiến này, cũng không đến nỗi quá thảm khốc.
Bởi vì mấy trăm đệ tử của Hắc Liên Giáo mà bọn họ phải đối mặt đều có tu vi rất thấp.
Hơn nữa tất cả chúng đệ tử của Hắc Liên Giáo lần này tới dự tiệc, nên cũng không mang theo bất cứ loại trùng độc gì.
Kết quả bọn chúng đã hoàn toàn bị người bên phe chúng tôi áp đảo.
Chẳng bao lâu đã bị giết chết sạch sẽ.
Gần như chẳng có tên yêu đạo nào có thể trốn thoát được khỏi tòa nhà Liên Hoa.
Trái lại, phía bên chúng tôi lại chịu tổn thất rất nhỏ.
Chỉ có mười mấy người bị thiệt mạng hoặc bị thương mà thôi.
So sánh với trận chiến trên núi Nhật Nguyệt, không biết là tốt hơn bao nhiêu lần.
Nhưng nếu nói không thảm khốc, vậy thì cứ nhìn thử toà nhà Liên Hoa này là biết.
Mười mấy tầng nhà bị sập gần như chỉ trong nháy mắt, khí thế ngập trời.
Tất cả mọi người ở đây, chỉ suýt chút nữa thôi đã bị đoá hoa sen màu đen to lớn kia đè chết rồi.
Nhưng bây giờ thì ổn rồi, Miêu Luân – Giáo chủ Hắc Liên Giáo đã chết, mọi thứ đã kết thúc.
Từ nay về sau, cái tên Hắc Liên Giáo chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Kẻ thù duy nhất của Đạo môn hiện giờ chỉ còn lại mỗi tà giáo Mắt Quỷ.
Chỉ cần tìm ra được con đường biển dẫn tới Biển Sương Mù…
Đạo môn sẽ dốc toàn lực ra khơi để tiêu diệt đảo Mắt Quỷ, tiêu diệt nốt những tên dư nghiệt còn lại.
Đến lúc đó, trời đất sẽ trong sạch trở lại, chính đạo trong vạn vật sinh linh sẽ được khôi phục.
Hết thảy những điều này nảy sinh trước mắt tôi, ngay vào giây phút tôi đâm trúng Miêu Luân.
Nhưng cũng vào lúc đó, biến cố xảy ra.
Đang lúc mọi người hy vọng về tương lai, hoan hô vì thắng lợi.
Miêu Luân đang cận kề cái chết, sắc mặt của ông ta lại đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Cho, cho dù, bản tôn, bản tôn có chết… Cũng, cũng phải kéo mày theo, làm đệm lưng…”