Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2489

Chương 2489 Chương 2489

Nói xong, Miêu Luân này đột nhiên nâng cánh tay phải run rẩy lên, nhanh chóng tạo thành một đạo kiếm chỉ.

Chưa kịp để tôi có phản ứng gì, Miêu Luân đã mở chiếc miệng đầy máu của mình ra, cất giọng gầm khàn khàn: “Huyết tế, Huyết độc chú…”

*****

Miêu Luân sắp chết đến nơi nhưng vẫn cố phản công, ông ta đột nhiên kết ấn.

Trong miệng còn hô to hai chữ: “Huyết tế” (Tế máu).

Tuy rằng tôi không biết rõ “Huyết độc chú” kia là loại chú pháp gì, lợi hại đến mức nào.

Tuy nhiên, một khi câu thần chú kia có chữ hai chữ “Huyết tế”, vậy thì loại chú pháp này tuyệt đối không phải thứ bình thường.

Bởi vì việc dùng “huyết tế”, thì cũng giống hệt như việc “giải bùa”.

Nói chung là sau khi thi triển thuật pháp, người thi triển sẽ phải chết.

Sự khác biệt duy nhất với việc giải bùa, đó là sau khi thi triển xong chú pháp, người sử dụng chú pháp còn có thể sống được thêm một lúc nữa.

Trong khoảng thời gian này, người thi triển thuật pháp sẽ trở nên cực kỳ mạnh.

Có lẽ là khoảng 10 phút, hoặc 20 phút gì đó.

Nhưng đã sử dụng tới huyết tế, thì cơ bản sẽ chết ngay sau khi sử dụng loại chú thuật kia.

Bởi vì huyết tế ở đây, chính là người thi thuật tự lấy bản thân mình làm “Vật hiến tế”.

Sau đó, người nọ mới có thể thi triển thuật pháp.

Một khi chú pháp được thi triển thành công, cái giá phải trả chính là mạng sống của người nọ.

Loại thuật pháp này phần lớn được sử dụng bởi những người sắp chết.

Bởi vì Miêu Luân biết mình đã sắp chết không còn nghi ngờ gì nữa, nên trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông ta mới thi triển thuật pháp để cùng chết với kẻ thù.

Lăn lộn trong Đạo môn lâu như vậy, đương nhiên tôi cũng từng nghe qua về loại chú thuật này.

Thế nhưng tôi chưa từng gặp được nó trong thực chiến bao giờ.

Giờ phút này, nghe được lời chú ấy, trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, thầm kêu không ổn rồi.

Mấy người Hoa Yên Chi, A Đồng đứng cách đó không xa, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Đặc biệt là Hoa Yên Chi, bởi bản thân cô ấy là Thánh Cô của Ngũ Độc Giáo.

Cô ấy khá quen thuộc với Huyết độc chú kia.

Đây chính là chú pháp cứu mạng của Ngũ Độc Giáo, đồng thời đây cũng là một chiêu cực độc.

Sau khi thi triển loại chú thuật này, toàn bộ máu của người niệm phép sẽ bị rút cạn ngay lập tức.

Và biến máu của chính mình thành khí độc.

Chỉ cần bị máu của người này dính vào, dù chỉ một chút thôi, trong khoảng thời gian ngắn, độc tính cực mạnh sẽ phát huy tác dụng ngay.

Về cơ bản là không có cách chữa trị.

Ý nghĩa đầu tiên xuất hiện trong đầu Hoa Yên Chi chính là nguy hiểm, vội vàng hét lên sau lưng tôi: “Nguy hiểm, mau tránh ra!”

Nói xong, cô ấy vội túm chặt A Đồng cùng lão Phong trực tiếp lùi về phía sau.

Tôi đã nghe thấy tiếng hét của Hoa Yên Chi, cũng không dám chậm trễ.

Chẳng hề nghĩ ngợi, đột nhiên rút kiếm sắt ra, chuẩn bị rút đi.

Giờ khắc này, cơ thể của Miêu Luân cũng đã xảy ra một số biến hóa kỳ lạ.

Toàn bộ cơ thể của ông ta như bị sung huyết.

Các mao mạch sưng lên và bao phủ khắp làn da của ông ta.

Chúng nổi lên dày đặc như mạng nhện.

Hơn nữa, lúc này trông ông ta cũng có vẻ vô cùng khó chịu.

Cả khuôn mặt của ông ta đều trở nên vặn vẹo.

Hơi thở của ông ta như phun ra sương mù màu đỏ như máu tươi.

Giống như là máu tươi đang bốc hơi vậy.

Trong miệng ông ta cũng không ngừng phát ra những tiếng gầm “A a”, dường như có thứ gì đó đang muốn chui ra khỏi cơ thể của ông ta.

Trông ông ta rất khó chịu, nhưng lại như đang cố gắng chịu đựng.

Tất cả điều này xảy ra rất nhanh chóng.

Những người đứng phía xa thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi không dám bất cẩn, chỉ tung ra một kiếm, Miêu Luân kia chắc chắn sẽ phải chết.

Hiện giờ ông ta đang dùng chính máu của mình để lấy mạng của tôi, tôi đương nhiên sẽ không ngốc nghếch đứng ở chỗ này, nghênh đón một chiêu của Miêu Luân.

Tôi vội vàng lui về phía sau, nhanh chóng giữ khoảng cách với ông ta.

Nhưng Miêu Luân lại gắt gao trừng mắt với tôi: “Chết, chúng mày đều phải chết…”

Nói xong, trong thân thể ông ta lập tức nổ tung ngay tại chỗ.

“Phanh” một tiếng, bụng của Miêu Luân nổ thành một lỗ thủng lớn.

Lần này, ông ta đã được định sẵn kết quả là phải chết rồi.

Tuy nhiên, sau khi đan điền của lão già này nổ tung, lúc này, một làn sương mù màu đỏ như máu cực kỳ nồng đậm đã được giải phóng.

Sương mù này ngưng tụ với tốc độ rất nhanh chóng.

Trong chớp mắt, nó ngưng tụ thành một đám mây sương mù màu đỏ như máu.

Miêu Luân ngã trên mặt đất, nhìn đám mây sương mù dày đặc, rồi nhìn tôi đang chạy trốn.

Ông ta cười lạnh, nói: “Đinh Phàm, tao chờ chờ…”

Nói xong, ông ta trừng mắt, tắt thở.

“Kia, kia là thứ quái quỷ gì vậy?”

“Vừa rồi tôi nghe tên yêu đạo kia, hình như là hô gì mà Huyết độc chú.”

“Huyết độc chú là cái quái gì? Bây giờ ông ta đã chết rồi, còn sợ ông ta làm cái trứng gì.”

“…”

Một vài vị đồng đạo trong Đạo môn không hiểu rõ được nguyên do, còn đứng trò chuyện rất rôm rả.

Vì vẫn còn mây lặng, gió êm, nên chẳng ai cho rằng sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Hoa Yên Chi đang rút lui, khi nhìn thấy cảnh này thì thấy lòng mình nóng như lửa đốt.

Ở nơi này, không ai có thể hiểu được sự đáng sợ của loại chú thuật này hơn cô ấy.

Cô ấy lại hô to thêm một tiếng: “Chạy mau, đây là sương mù độc, sương mù thực sự rất độc. Một khi chạm phải hoặc là hít phải, chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì đâu.”

Hoa Yên Chi lại hét thêm lần nữa, mọi người mới chợt hiểu ra.

“Cái gì? Sương mù siêu độc ư?”

“Không thể nào, ông ta đã chết chắc rồi mà…”

“Còn ngây ra đấy làm gì? Chạy mau đi!”

“…”

Mọi người lúc này mới kịp phản ứng lại, bắt đầu cắm đầu chạy về phía tầng dưới.

Bình Luận (0)
Comment