Sương mù độc ngưng tụ cách đó không xa, lúc này đã đạt đến trình độ vô cùng đáng sợ.
Về cơ bản đã bao phủ toàn bộ sàn nhà, phía trên đỉnh đầu của chúng tôi đã bị một màu đỏ như máu bao phủ.
Dưới ánh sáng của sấm sét, trông vô cùng quái dị.
Cảnh này đã làm cho những cư dân sinh sống tại các tòa nhà xung quanh cũng vô cùng sợ hãi, ai nấy đều rất hoảng sợ.
Đứng từ xa nhìn lại, trông giống hệt như một vũng máu, đang quay cuồng bên trên đỉnh tòa nhà Liên Hoa đã hoang tàn.
Hơn nữa, cũng ngay vào lúc này…
Làn sương mù màu máu dường như bừng tỉnh, bỗng chuyển động.
Nó đang lao tới, hướng thẳng về phía chúng tôi mà tới.
Tốc độ cực nhanh, giống như nước lũ vỡ đập.
Dù rất im lặng, nhưng lại mang đến cho mọi người một áp lực chưa từng có.
Hơn nữa, đám sương mù màu đỏ này vừa mới tiếp xúc với mặt đất, những lớp đá sỏi vụn vỡ thế mà bị ăn mòn ngay lập tức.
Giống hệt như axit mạnh, ngay cả những thanh thép cũng bị ăn mòn đến cháy đen, đầy những lỗ nhỏ như bị côn trùng cắn.
Sau khi nhìn thấy điều này, nhiều người mới nhận ra sức mạnh của sương mù.
Khó trách Hoa Yên Chi lại hốt hoảng như vậy, ngay khi sương mù vừa xuất hiện liền vội vàng muốn bỏ chạy.
Tôi thấy sương mù tràn vào rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với tốc độ chạy trốn của mấy người chúng tôi.
Tôi liền nghĩ đến việc dùng cương khí đã trực tiếp thổi bay làn sương mù này.
Cho nên, tôi lật bàn tay trái của mình lên.
Sau một tiếng “Oanh” vang lên, một dòng cương khí hỗn loạn trào ra.
Nhưng sau khi cương khí đánh trúng sương mù, mọi chuyện lại không đơn giản như tôi nghĩ.
Nếu đây là một loại khí độc được tạo ra bởi chú pháp “Huyết tế”, làm sao nó có thể bị thổi bay chỉ bởi một luồng cương khí được chứ?
Cương khí hoàn toàn chìm vào trong làn sương mù, thậm chí còn chẳng tạo ra một chút lay động nào.
Làn sương mù kia như là có mắt, tất cả đều đang vọt về vị trí chúng tôi đang đứng hiện tại.
Không, nói chính xác hơn là, chúng đang nhằm vị trí của tôi lại để tới.
Mục tiêu của sương mù chính là tôi.
Nhìn thấy cảnh này, tôi vội tránh khỏi lối thoát theo bản năng, để cho mọi người trốn thoát.
Kết quả tôi phát hiện ra, làn sương mù này thực sự đang nhắm về phía tôi.
Sau khi tôi tránh khỏi hướng mà mọi người đang chạy trốn, làn sương mù cũng đổi hướng và lao nhanh về phía tôi.
Sắc mặt tôi trở nên u ám, không khỏi cau mày lại.
“Quả nhiên là nhắm về phía mình.”
Tôi tự lẩm bẩm một mình, rồi nhanh chóng chạy thẳng về một hướng khác của đống đổ nát này.
Không thể vì tôi mà làm hại mọi người được.
Làn sương mù này có tốc độ cực kỳ nhanh, nếu tôi và mọi người trốn thoát cùng hướng, tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.
Như vậy mọi người đều sẽ gặp tai ương.
Bởi vậy, tôi lựa chọn đổi sang một hướng khác.
Nhưng toàn bộ sân thượng này chỉ còn lại một đống tàn tích, tôi còn biết trốn ở chỗ nào đây?
Chẳng lẽ nhảy lầu ư? Nhảy từ độ cao hơn trăm mét xuống à?
Khoảng cách cao như vậy, đến một tấm ván sắt cũng có thể bị gãy nát.
Cho dù tôi đã tới được cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, nhưng cũng không dám chơi lớn như vậy.
Lòng tôi vừa nghĩ tới đây, lão Phong lại không ngừng hô lên với tôi: “Lão Đinh, cậu mau lại đây! Phía bên này mới là lối xuống tầng dưới.”
Tôi không khỏi cười khổ: “Mọi người đi trước đi, làn sương độc này cố ý nhắm về phía tôi. Nếu tôi đi về phía đó, tất cả mọi người đều sẽ gặp phải chuyện không may!”
Tôi vừa dứt lời, làn sương mù độc che lấp cả trời đất bỗng đánh úp lại.
Nó bắt đầu bao vây tôi từ khắp mọi phương hướng.
Bây giờ tôi chỉ có hai sự lựa chọn.
Cách đầu tiên, chính là đứng yên tại đây, lợi dung cương khí hộ thể, cầm cự thêm một lúc nữa.
Cho dù đám sương mù độc hại này có mạnh đến đâu thì nó cũng không thể tồn tại mãi được.
Chỉ cần sương độc biến mất, mà tôi lại không bị thương, thì tôi còn có thể sống sót.
Cách thứ hai, đó là tôi nhảy từ trên độ cao hơn trăm mét xuống.
Sinh tử có số, phú quý do trời…
******
Lão Phong và những người khác đứng từ xa nhìn thấy, tôi đang bị làn sương độc ép tới bên rìa mép sân thượng.
Trong lòng mọi người đều hụt hẫng, nhưng lại cảm thấy làn sương độc này vô cùng phi thường.
Thế mà nó có thể ăn mòn được cả bê tông cốt thép, khiến cho bọn họ có chút bất lực.
Chỉ hận vì tu vi của mình không đủ.
Giờ phút này, họ không có cách nào để giúp được tôi.
Chỉ có thể đứng nhìn tôi từ xa, cố gắng chiến đấu chống lại làn sương độc không ngừng ập đến.
Sương độc tụ tập ngưng tụ xung quanh người tôi, sau đó ập tới cuồn cuộn như là nước lũ.
Lúc này, toàn bộ cơ thể tôi đang được cương khí bảo vệ.
Linh lực tám màu ngưng tụ, lại thêm cả Hoả Thiên Công hỗ trợ.
Toàn thân tôi dường như bùng lên một ngọn lửa có tám màu sắc khác nhau.
Đám sương mù độc kia vẫn không ngừng đáp úp lại phía tôi đang đứng.
Nó muốn phá tan cương khí của tôi, dùng độc giết chết tôi.
Mà tôi cũng đã phát hiện ra làm sương độc này không hề bình thường.
Cho dù tôi có đạo khí tám màu bảo vệ, nhưng vẫn không thể ngăn cản được làn sương độc này.
Như thể chúng có thể cắn nuốt được cương khí của tôi.
Hơn nữa, sau khi cắn nuốt xong, sương độc không những chẳng biết mất, mà ngược lại nó càng tăng thêm một phần.
Nói cách khác, tôi càng giải phóng nhiều cương khí hơn.
Như vậy, sương độc sẽ càng cắn nuốt nhiều hơn, bản thân nó càng trở nên khổng lồ hơn.
Hiện giờ, tôi đang bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn.
Dù trong tay tôi có được linh thạch thuộc tính đi chăng nữa, cũng không thể chống đỡ được làn sương độc đang tăng lên không ngừng này.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi thực sự phải nhảy từ trên độ cao hơn trăm mét này xuống à?