Nhưng sau khi nhìn xuống dưới, tôi phát hiện ra vụ nổ mạnh bên trên tòa nhà Liên Hoa lúc này đã thu hút sự chú ý của vô số người qua đường.
Xe cứu hỏa, người qua đường, nhân viên văn phòng, chủ cửa hàng, v.v…
Bây giờ họ đều ở bên dưới toà nhà, ít nhất phải có vài trăm người.
Nếu tôi nhảy xuống, với tu vi cường đại và thể chất hiện tại của bản thân tôi, chắc chắn tôi sẽ không chết.
Nhưng làn sương độc kia tất nhiên cũng kéo theo sau tôi.
Tới lúc ấy, những người bình thường có mặt ở đây đều sẽ bị sương mù lây dính, họ nhất định sẽ phải chết.
Mà tôi cũng không dám chạy về phía bên lão Phong.
Nếu tôi qua đó, sương độc cũng lan về phía ấy.
Đến lúc đó, lão Phong và những người khác sẽ bị trúng độc mà chết.
Khó, giờ phút này tôi thực sự rất khó khăn.
Tôi chỉ có thể đứng yên tại chỗ và để mặc sương mù độc tấn công mình không ngừng.
Đồng thời, tôi cũng nghĩ đến một chuyện.
Trực tiếp đập vỡ sàn sân thượng bên dưới, rồi nhảy từ lỗ đó xuống.
Nhưng làm như vậy, vẫn có khuyết điểm rất nghiêm trọng.
Thứ nhất, nó sẽ khiến cho sương độc tiến vào những tầng lầu bên dưới, gây ảnh hướng tới những người còn lại và các vị đồng đạo đang chạy trốn.
Thứ hai, làm như vậy thì tốc độ quá chậm, không thể thoát khỏi tốc độ của sương mù độc. Làm hay không làm thực ra không có ý nghĩa gì nhiều.
Vì hai điểm này, tôi trực tiếp từ bỏ sự lựa chọn này.
Bây giờ tôi chỉ có thể đứng đó và cố gắng chịu đựng.
Chờ đợi làn sương độc kia tự biến mất.
“Hoa Yên Chi, phải làm sao bây giờ đây? Tôi không thể nhìn lão Đinh đứng yên ở đó chờ chết được?”
Lão Phong vội vàng hỏi dồn dập.
Hoa Yên Chi cũng rất khó xử, mày đẹp nhíu chặt.
Đây là bí pháp huyết tế của Ngũ Độc Giáo bọn họ, một khi đã thi triển chú pháp, tất nhiên phải giết chết mục tiêu mới thôi.
Cho dù là cô ấy cũng không thể làm được gì cả.
Hơn nữa, sương máu này là chân nguyên ngưng tụ mà thành, không thể bị gió mạnh thổi tan, dùng pháp bảo đánh cũng không tiêu được.
Cách duy nhất chỉ có thể là trốn chạy mà thôi.
Lợi dụng tốc độ tiêu hao làn sương máu vô hạn kia.
Nhưng nhìn vào tình cảnh của tôi hiện tại, tôi đã chẳng có đường mà chạy trốn rồi.
Một bên là tầng thượng cao hơn một trăm mét, một bên là mấy chục vị đồng đạo trong Đạo môn đang chạy trốn trong lối thoát hiểm.
Tôi có chọn lối nào cũng không được.
Cho nên Hoa Yên Chi cũng rơi vào trầm mặc.
Chỉ biết lắc đầu, không nói một lời.
“Chết tiệt, tôi phải qua đó giúp đỡ lão Đinh.”
Lão Phong thấy tôi đã sắp không chịu nổi nữa, đạo khí trên người tôi không ngừng bị ăn mòn.
Cương khí của tôi cũng càng lúc càng mỏng.
Nhưng lão Phong vừa mới nhúc nhích, liền bị A Đồng cùng Dương Tấn tóm lấy.
“Anh Phong, không được đi!
Nếu anh qua đó thì cũng chỉ có chịu chết mà thôi.”
“Phong sư đệ, cậu không thể qua đó được!” A Đồng cũng mở miệng.
Đối mặt với làn sương mù chí độc, bọn họ cũng chẳng hề có cách nào cả.
“Đừng ai cản tôi, tôi không thể nhìn lão Đinh một mình chống chọi được…” Lão Phong quật cường nói.
Ngoại trừ Phong ca ra, tôi chính là người bạn đầu tiên của cậu ấy.
Tôi cũng là người đầu tiên cùng vào sinh ra tử với cậu ấy.
Cậu ấy không đành lòng nhìn tôi phải một mình đối mặt với làn sương độc hung dữ kia.
Cậu ấy cũng muốn san sẻ với tôi một chút áp lực, giúp tôi có thêm cơ hội sống sót trong làn sương mù độc hại.
Nhưng cậu ta lại chẳng biết gì về thứ sương độc ấy.
Hoa Yên Chi thấy lão Phong kích động như vậy, lúc này mới lên tiếng: “Cậu có qua đó cũng vô ích, chỉ khiến sương độc càng dày đặc hơn mà thôi. Càng có nhiều người, cương khí càng tăng, thì sương độc lại càng dày đặc hơn. Sương độc sẽ trở nên hung bạo và mạnh mẽ hơn…”
Lão Phong vừa nghe được lời này, liền ngẩn người ra.
Cậu ấy ngơ ngác nhìn về phía tôi, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Trong lòng cậu ấy chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho tôi.
Cầu nguyện sương mù độc sẽ sớm biến mất.
Nhưng đứng giữa làn sương mù độc, tôi thực sự không thể chịu nổi.
Sương mù độc này không ngừng nuốt chửng đạo khí của tôi, ngày càng trở nên hung bạo và mãnh liệt.
Sau khi chống cự được hơn một phút, tôi phát hiện ra đạo khí trong người đã sắp chạm đáy.
Màn sương máu bao phủ bầu trời lúc này đột nhiên trút xuống.
Máu loãng từ bầu trời đỏ ngầu đổ thẳng xuống dưới, trực tiếp đổ lên trên người của tôi.
Tôi cắn răng, cố gắng chống đỡ.
Cho dù tôi có được ý chí kiên định, linh thạch trong tay cũng chịu đựng nổi.
Nhưng cũng không ngăn cản được tốc độ cắn nuốt của sương máu, chúng quá nhanh.
Khiến cho cương khí hộ thể của tôi càng ngày càng yếu đi.
Cuối cùng, cương khí trước ngực tôi đã bị nó ăn mòn và tạo thành một cái lỗ nhỏ.
Tôi đang muốn vận chuyển đạo khí để bù vào, lại có một sợi khí độc trực tiếp chui vào bên trong.
Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, đó là một sợi sương độc màu đỏ bé bằng một sợi tóc.
Nó vừa mới chui vào trong, trong lòng tôi lại run lên.
Tôi muốn vận chuyển đạo khí c đẩy lùi nó ra.
Tuy nhiên, tốc độ của nó vẫn cực kỳ nhanh.
Nó căn bản không cho tôi cơ hội như vậy, trực tiếp chui vào trong quần áo của tôi.
Ngay sau đó, tôi liền cảm nhận được một cơn đau nhói truyền từ ngực tới.
Tiếp theo đó, tôi giống hệt như bị điện giật.
Bắt đầu từ phần ngực, nó bắt đầu lan ra khắp cơ thể tôi, nhưng là hiệu ứng phóng xạ vậy.
Mỗi tấc da thịt trên người tôi lúc này đều trở nên vô cùng đau đớn.
“A!”
Tôi hét lên một tiếng thảm thiết, dưới chân đã mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.
Tôi cũng vội giơ một tay lên ôm ngực.
Nói ra cũng kỳ quái, tôi chỉ mới vừa bị một sợi sương độc chui vào trong cơ thể mà thôi.