Làm sương máu đang che khuất cả bầu trời, chỉ trong phút chốc đã dừng chuyển động.
Giống như biết rằng tôi đã bị trúng độc rồi.
Sau đó, chúng bắt đầu biến mất với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được…
“Biến mất rồi…”
“Lão Đinh!”
“Đinh Phàm.”
“…”
Lão Phong, A Đồng, Hoa Yên Chi và những người khác, lúc này đều chú ý đến tình hình và lần lượt chạy tới bên cạnh tôi.
Mọi người đều vô cùng nôn nóng và sợ hãi.
Bởi vì, họ đã phát hiện ra sự bất thường của tôi.
Tôi ôm ngực, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Màu môi và nước da của tôi đã chuyển sang màu tím đen chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Rõ ràng đó là triệu chứng của việc trúng độc.
“Lão Đinh, lão Đinh…”
Lão Phong là người đầu tiên chạy tới bên cạnh tôi.
Thấy tôi ngã khuỵu trên mặt đất, sắc mặt đã biến thành màu tím đen, bèn trở nên thấp thỏm lo âu.
“Thật, thật khó, khó chịu…”
Tôi nhịn không được mà kêu lên, trong lòng như bị xé toạc ra, làm cho tôi thực sự khó chịu.
Hơn nữa, lúc này tôi không có cách nào để tụ khí được.
Khí tức trong cơ thể càng thêm rối loạn, độc tố cũng nhanh chóng lan rộng ra cơ thể.
“Anh ta, anh ta trúng Huyết độc rồi…”
Sắc mặt của Hoa Yên Chi đã đại biến, cơ thể khẽ run lên một chút.
A Đồng vội vàng nắm lấy tay tôi bắt mạch, kiểm tra tình hình của tôi.
“Không có việc gì đâu, anh cố chịu đựng một chút.”
Nói xong, lão Phong trực tiếp lấy bộ kim châm vẫn luôn mang theo bên mình.
Sau đó, cậu ấy vén áo của tôi lên, trực tiếp đâm mười mấy cây châm vào ngực của tôi, “vèo vèo vèo” mấy cái.
Cậu ấy muốn ổn định tâm mạch của tôi, đảm bảo rằng tôi sẽ không chết ngay lập tức.
Nhưng Miêu Luân trước khi chết đã hạ Huyết độc chú, há lại dễ dàng hóa giải như vậy chứ?
Chỉ vài châm đơn giản như thế, làm sao có thể bảo vệ tôi khỏi cái chết được…
*****
Lão Phong là người đầu tiên ra tay cứu tôi, đồng thời dùng kim châm để ổn định tâm mạch của tôi.
A Đồng ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng móc ra một lọ Bách Hoa Dịch quý giá ra.
Lúc này, cô ấy lại coi đó như nước khoáng, rót hết vào trong miệng của tôi.
Thứ này có dược lực vô song.
Trên giang hồ có lời đồn:
Hoạt tử nhân (xác sống) chỉ cần còn máu thịt, thì chỉ uống một lọ như vậy thôi.
Sau khi tôi uống xong Bách Hoa Dịch, lúc ban đầu tôi cũng có chút thoải mái và ấm áp. Nhưng sau đó mọi thứ lại quay trở về như lúc đầu, chẳng có bất cứ hiệu quả gì cả.
A Đồng kinh ngạc: “Bách Hoa Dịch, Bách Hoa Dịch thế mà chẳng có bất cứ tác dụng gì…”
Theo quan điểm của A Đồng, Bách Hoa Dịch có thể giải được bách độc.
Nhưng hiện tại, dưới loại huyết độc này, nó lại chẳng có tác dụng gì.
Hoa Yên Chi cũng rất kinh ngạc.
Sau đó cô ấy cũng định cứu tôi, dùng một tay kết thành thủ ấn.
Tiếp theo, từ trong miệng của cô ấy phun ra một con sâu vàng trông nhầy nhầy, nhùa nhụa.
Nhìn qua thì trông hơi ghê, nhưng những người biết được lai lịch của con sâu vàng ấy thì đều cực kỳ khiếp sợ.
Bởi vì đây chính là cổ trùng bản mạng của Hoa Yên Chi.
Kim Tằm Cổ.
Lúc này, Hoa Yên Chi phun ra cả cổ trùng bản mạng của mình, cũng là vì muốn giải độc cho tôi.
Cô ấy cầm nó trong tay, rồi lại đặt lên ngực tôi.
Con sâu kia vặn vẹo mấy cái, rồi đột nhiên mở miệng, rồi cắn lên ngực tôi một cái.
Trong lúc nhất thời, máu độc màu đen lập tức chảy ra.
Màu vàng trên cơ thể con sâu kia cũng nhanh chóng chuyển sang màu đen.
Hơn nữa, cơ thể của nó cũng đột nhiên run rẩy, rồi co giật.
Hoa Yên Chi thấy thế, cũng lộ rõ vẻ hoảng sợ.
“Kim Tằm Cổ, thế nhưng cũng không thể làm giảm bớt huyết độc…”
Hoa Yên Chi kinh ngạc, sau đó vội vàng thu hồi Kim Tằm Cổ lại.
Bởi vì cô ấy đang để Kim Tằm Cổ hấp thu độc tố, nếu còn tiếp tục, cổ trùng bản mạng của cô ấy chỉ e là sẽ bị độc chết.
Hiện tại, tình hình của tôi đã trở nên vô cùng tồi tệ.
Sắc mặt tôi đã biến thành màu tím đen, trên ngực đau đớn vô cùng, tứ chi tê liệt.
Chỉ cần thở thôi cũng phải dốc hết cả sức lực.
“Thật là, thật là không ngờ tới được.
Tôi, Đinh Phàm, Đinh Phàm tôi, lại thua ở cái nơi quỷ quái này, lại bỏ mạng tại đây…”
Tôi nhìn biểu cảm của mọi người, cũng biết được bản thân không còn cách chữa trị nào nữa.
Bách Hoa Dịch cùng Kim Tằm Cổ đều không có tác dụng gì, hơn nữa độc tính còn lan ra nhanh như vậy, hiện tại còn ai có thể cứu được tôi nữa?
Như tôi đã nói, tôi thực sự không thể lường trước được.
Tôi tung hoành giang hồ đã nhiều năm, trải qua bao nhiêu lần nguy nan.
Bây giờ nghĩ lại, tôi đã ba lần lao vào nguy hiểm vô cùng rồi.
Hành trình đến Âm phủ, qua lại giữa sinh và tử.
Chuyến đi đến đảo Mắt Quỷ, tìm được cơ hội sống trong tuyệt cảnh.
Trận chiến tại núi Nhật Nguyệt, thoát chết trong gang tấc.
Thế nhưng tôi đều có thể sống sót.
Tôi cho rằng, tôi còn có thể tiếp tục đi tiếp.
Nhìn thấy cảnh Mắt Quỷ bị diệt trừ, thấy đảo Mắt Quỷ bị phá huỷ.
Tuy nhiên hiện tại, có thể tôi sẽ không được nhìn thấy cảnh ấy rồi.
Đông đảo chúng đệ tử Đạo môn vừa rồi chạy trốn, lúc này cũng cảm nhận được sương máu tan biến, cũng lần lượt quay trở về.
Thấy tôi đang nằm cách đó không xa, tất cả đều chạy về phía này.
“Làm sao vậy?”
“Đinh đạo hữu làm sao vậy?”
“Trúng độc, Đinh đạo hữu trúng độc rồi.”
“Các vị, ai có thuốc giải độc không, nhanh chóng đưa cho anh Đinh dùng đi.”
“…”
Đệ tử các phái đều lộ rõ vẻ nôn nóng, bắt đầu nghị luận không ngừng.
Đột nhiên, Vương Triều Dương, vị đệ tử Kỳ Liên Giáo trước đó đã từng có chút mâu thuẫn với tôi, cũng là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi có viên thuốc giải độc của Kỳ Liên Giáo, có thể dùng thử một lần.”
“Thuốc giải độc của Kỳ Liên Giáo còn chẳng giải được độc tính của Hạc Đỉnh Hồng, có thể giải được loại Huyết độc này hay không?