Dùng thất tinh hoàn của Thất Tinh Giáo chúng tôi đi! Có lẽ có thể dùng thử một chút.” Tần Vũ của Thất Tinh Giáo mở miệng.
“Không được, thất tinh hoàn của Thất Tinh Giáo cũng vô dụng thôi.
Dùng long hổ đan của núi Long Hổ chúng tôi đi.”
Phó Linh bước lên trước một bước, lấy ra một viên thuốc nhỏ có màu đỏ.
“Nam mô a di đà phật, tiểu tăng có một viên kim cương đan của Thiếu Lâm, chẳng biết có giải độc được hay không.”
Hoà thượng Pháp Không, đệ tử chính thức của học viện Đạt Ma, phái Thiếu Lâm cũng lên tiếng.
“…”
Trong lúc nhất thời, những vị đệ tử tinh anh nhất trong các phái lần lượt mở miệng, lấy ra thuốc giải độc mình luôn mang theo mình.
Lớn lớn bé bé, linh tinh vụn vặt, ít nhất phải có hơn 30 viên thuốc khác nhau.
Nhưng nhiều thuốc như vậy, lại chẳng có lấy nổi một viên có thể so sánh được với Bách Hoa Dịch và trùng cổ bản mạng của Hoa Yên Chi.
Lúc này, Tần Hương cũng chạy lại phía này.
Khi còn ở trong Bách Hoa Cung, cô ấy luôn là người chăm sóc tôi.
Trong vòng tám tháng ấy, quan hệ của chúng tôi cũng không tồi.
Giờ phút này, thấy tôi bị thương nặng, cũng đã sắp chết, không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Sư tỷ, nếu không, chúng ta lập tức đưa Đinh Phàm quay về Bách Hoa Cung đi! Cha của em và sư phụ đều ở đó, có lẽ còn có thể cứu được anh ấy.”
Thế nhưng A Đồng lại đột nhiên lắc lắc đầu.
Cảnh giới của các cô ấy đã đủ cao, đã nhìn ra được độc tính lan vào tim tôi rồi, đã chẳng còn cứu được nữa.
Đừng nói là quay về Bách Hoa Cung ở xa ngàn dặm, cho dù là ở gần trong gang tấc, có thể cũng chẳng cứu được.
“Vô ích thôi, Đinh Phàm đã bị kịch độc lan vào tim. Anh ấy chẳng sống nổi nữa…”
Âm thanh của A Đồng không lớn, nhưng những lời này giống như một đòn nặng nề, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ.
“Đinh, Đinh Phàm!” Trái tim của Tử U run lên, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang.
“Anh Đinh, anh nhất định phải cố lên!” Ngô Hưng Long hét lớn.
“Mẹ nó, Đinh Phàm, anh không thể chết được, ông đây còn chưa đánh bại được anh đâu!” Tống Sơn Hà sốt ruột nói.
“Anh Đinh, ở đảo Mắt Quỷ hai năm anh còn có thể sống được mà.
Cho dù gặp phải thuỷ quái trên biển hay lốc xoáy lớn, còn chẳng lấy được mạng của anh, anh không thể chết ở nơi này được!” Tửu Thành Phong cũng mở lời.
Ba người Long Phi, Long Dương, Long Vũ đứng bên ngoài, đột nhiên thở dài.
Từ Lộ đệ tử của phái Nga Mi, Âu Dương Hồng Vũ của Lục Liễu Trang, cũng không khỏi lộ ra một phần buồn bã và đau thương.
Lão Phong càng nắm tay tôi gắt gao hơn: “Mẹ khiếp, cậu phải chịu đựng một chút, cậu nhất định phải sống sót…”
Chất độc này, mặc dù có thể lấy được mạng sống của tôi…
Nhưng tôi lại bất chợt phát hiện ra, cơ thể của mình không còn khó chịu như vừa rồi nữa, dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tôi hiểu ra, đây có thể được gọi là hồi quang phản chiếu.
(Hồi quang phản chiếu 回光返照: được biết đến như hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.)
Lúc này đây, tôi thực sự xong rồi.
Tôi chỉ mỉm cười với lão Phong và những người khác mà không nói gì.
Chỉ từ từ giơ cánh tay trái của mình lên.
Bởi vì cả tứ chi của tôi đã tê mỏi, chẳng còn chút tri giác gì cả, nên khi giơ tay lên, cả người và cánh tay tôi đều run rẩy.
Hơn nữa, còn run rất kịch liệt.
Lão Phong thấy tôi nâng tay trái lên, vội vàng nói: “Lão Đinh, lão Đinh, cậu muốn làm gì?”
Sau đó, cậu ấy lại thấy tay của tôi kết thành một đạo kiếm chỉ.
Mọi người đều không hiểu được tôi đang muốn làm gì, nhưng lão Phong dường như đã lờ mờ đoán ra được, có thể tôi đang muốn gọi người kia ra để chào tạm biệt.
Tiếp theo, chỉ thấy tôi run rẩy kết thành một đạo kiếm chỉ.
Trong miệng còn cố gắng cất tiếng: “Mộ, Mộ Dung Ngôn…Mộ Dung Ngôn…”
Tôi hô lên hai lần liên tiếp, trận đồ Thái Cực Bát Quái lập tức xuất hiện trên mu bàn tay tôi.
Giây phút tiếp theo, một sợi khí tức âm hàn đột nhiên phả ra sau lưng tôi.
Một làn sương mù màu trắng bỗng nhiên ngưng tụ trước mặt tôi.
Mọi người thấy thế, lần lượt lùi ra sau.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện.
Một dáng người nhanh chóng ngưng tụ, rồi rất nhanh hóa thành một cô gái mặc đồ màu trắng.
Chỉ thấy một cô gái mặc đồ trắng hiện ra, mắt ngọc mày ngài, khiến cảnh sắc cũng trở nên lộng lẫy.
Tuyệt thế khuynh thành, thanh tao kỳ ảo cứ nhiên người trời.
Nếu cùng đứng tại chỗ ấy, ai cũng sẽ bị vẻ đẹp của cô gái ấy bị lu mờ, mất sắc.
Cô gái này không phải ai xa lạ, chính là người mà tôi đã yêu cả đời.
Mộ Dung Ngôn.
“Đây là…”
“Minh chủ của Quỷ Minh.”
“Không sai, cô ấy chính là Minh chủ của Quỷ Minh.
Trước đó vài ngày, cô ấy đã dẫn theo nhân lực của Quỷ Minh, tới thăm hỏi phái Thanh Thành chúng tôi…”
“…”
Mộ Dung Ngôn vừa mới ngưng tụ, liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người đều đang bàn luận sôi nổi.
Nhưng ánh mắt đầu tiên của Mộ Dung Ngôn lại hướng thẳng về phía tôi, người lúc này đang nằm trên mặt đất.
Sắc mặt cô ấy chợt thay đổi, vội vàng ngồi xổm xuống: “Đinh, Đinh Phàm, anh, anh làm sao thế này?”
Tôi nhìn Mộ Dung Ngôn xuất hiện, trái tim cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Có hơi không ổn, bị trúng độc rồi.”
Tôi nói một cách rất khó khăn
“Trúng độc? Độc gì chứ, để em xem thử.”
Nói xong, cô ấy trực tiếp đón tôi từ trong tay của lão Phong.
Lão Phong cũng rất sáng suốt, nhanh chóng tránh ra.
Lão Phong biết, sở dĩ tôi từ chối Dương Tuyết, từ chối Tiểu Mạn, từ chối tất cả những cô gái tốt xung quanh…
Là bởi vì nữ quỷ đang ở trước mắt bọn họ đây.
Không chờ tôi kịp trả lời, Mộ Dung Ngôn lại đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn về phía bầu trời ở trên cao, cô ấy không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: “Là người nào?”