Tiếng nói vừa dứt, cô ấy đã tung một đòn ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên.
U hồn của một người nào đó ngã xuống đất ngay lập tức.
Nhìn kỹ lại, thứ nọ lại chính là quỷ hồn của Miêu Luân.
“Miêu Luân!”
“Là Giáo chủ của Ngũ Độc Giáo.”
“Bắt lấy ông ta!”
“…”
Trong phút chốc, mười mấy người cùng vây quanh lão già đó.
Nháy mắt đã bắt được Miêu Luân.
Tuy rằng Miêu Luân đã trở thành quỷ, sắc mặt đã tái nhợt.
Nhưng ông ta vẫn cười nói như cũ: “Cậu, cậu ta chết chắc rồi. Hơn nữa, kẻ nào bị nhiễm Huyết độc, linh hồn của kẻ đó cũng chịu nguyền rủa.
Hồn phách cũng sẽ trở nên si ngốc. Trở thành một linh hồn vô dụng, một linh hồn không có chủ. Ha ha ha, ha ha ha…”
*****
Miêu Luân dù bị bắt, nhưng vẫn kêu gào cuồng ngạo.
Ông ta cho rằng có thể kéo tôi theo làm đệm lưng, vậy là đủ rồi.
“Câm miệng lại cho ông ngay!”
Lý Đông Lôi giơ chân lên, đạp cho lão Miêu Luân một cước, đè ông ta nằm dí trên mặt đất.
Mấy vị đồng đạo ở bên cạnh cũng đạp mạnh mấy cái.
Mộ Dung Ngôn không hề để ý tới điều đó, mà nhìn về phía tôi, tiếp tục nói: “Đinh Phàm anh không thể chết được, anh cũng không chết được! Em sẽ chữa trị cho anh.”
Mộ Dung Ngôn run rẩy nói, vỗ một chưởng vào ngực của tôi.
Trong phút chốc, một luồng chân nguyên cường đại, liên tục được rót vào trong cơ thể của tôi.
Nhưng chính vào lúc này Mộ Dung Ngôn lại phát hiện ra, cho dù cô ấy có rót chân nguyên vào trong người tôi, cũng chẳng hề có tác dụng gì.
Bởi vì cô ấy cảm nhận được, chất độc đã ngấm sâu vào người tôi, Huyết độc kia thật sự rất mạnh.
Đã không còn cách nào để thay đổi được nữa.
“Tại sao lại như vậy, làm sao, làm sao chuyện lại ra như thế này…” Giọng nói của Mộ Dung Ngôn run run, như thể sắp khóc đến nơi.
Nhưng quỷ thì làm gì có nước mắt.
“Đừng đau lòng, kiếp này, kiếp này có thể ở bên em… Anh, anh đã rất hài lòng…”
Giọng nói của tôi khàn khàn và yếu ớt, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của tôi.
“Không. Em, em đã đợi 300 năm rồi. Em không muốn anh chết, em muốn anh phải sống, phải sống…”
Mộ Dung Ngôn ôm tôi thật chặt, không muốn tôi chết đi.
Nhưng trong bóng tối mênh mông, bên tại tôi lại bỗng nghe thấy từng tiếng lục lạc truyền tới.
“Leng keng, leng keng…”
“Đinh Phàm, tới giờ rồi, nên lên đường thôi.”
Ngay khi giọng nói mơ hồ này vang lên, tôi đã lập tức ho ra một ngụm máu đen.
“Đinh Phàm, Đinh Phàm…”
“Lão Đinh…”
Mọi người lại tụ tập xung quanh tôi lần nữa.
Mộ Dung Ngôn càng ôm tôi chặt hơn.
Tôi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, liếc mắt nhìn tất cả mọi người một lượt.
Lão Phong, A Đồng, Tử U, Tần Hương, Dương Tấn, Ngô Hưng Long, Tống Sơn Hà,…
Sau đó, tôi cố gắng nói: “Các vị, tôi, tôi phải, phải đi trước một bước, một bước.”
“Không, không, anh không thể chết được, anh nhất định sẽ không chết.” Mộ Dung Ngôn lại định rót chân nguyên vào trong cơ thể tôi.
Nhưng lại bị tôi ngăn lại.
Sau đó, tôi bắt đầu vươn cánh tay run rẩy của mình, muốn chạm vào khuôn mặt xinh đẹp ấy:
“Đừng, vô ích thôi.
Nếu, nếu như có kiếp sau.
Anh, anh nhất định, sẽ không, sẽ không khiến em, khiến em thất vọng…”
Lời còn chưa dứt, cánh tay của tôi còn chưa chạm được tới khuôn mặt của Mộ Dung Ngôn…
Hơi thở của tôi đã dừng lại.
Cánh tay đang run rẩy của tôi, cũng yếu ớt rơi xuống.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhắm mắt lại một cách nặng nề.
Nằm trong vòng tay của Mộ Dung Ngôn, tôi đi rồi, một đời của tôi cứ như vậy mà kết thúc, tôi thực không cam lòng.
Tôi còn có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành, còn có quá nhiều mục tiêu tôi chưa đạt được.
Thế nhưng hôm nay, tôi lại gục ngã ở nơi này.
Khoảnh khắc tôi tắt thở, mọi người có mặt đều cảm thấy tim mình run lên.
“Lộp bộp” một tiếng, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ bi thương.
Sống vì Đạo, mà chết cũng vì Đạo.
Thôi thì tôi cũng được xem như lấy thân tuẫn Đạo.
Coi như, tôi cũng đã xứng với chức trách của một người trừ tà đi!
Giây phút ấy, tôi đã nghĩ như thế.
Mà Mộ Dung Ngôn đang ôm chặt lấy tôi, phát hiện ra tôi đã không còn thở nữa, lập tức cảm thấy buồn giận đan xen.
Đột nhiên cô ấy ngửa mặt lên, hét một tiếng như muốn xé rách cả bầu trời: “A…”
Lão Đinh, Tử U, A Đồng và những người khác cũng lần lượt gọi lên của tôi.
“Đinh Phàm…”
“Lão Đinh…”
“…”
Thế nhưng, tôi lại chẳng thể nghe thấy.
Tuy nhiên, điều không ai ngờ tới được chính là…
Cái chết của tôi đã khiến Mộ Dung Ngôn hoàn toàn nổi giận.
Tiếng khóc đau buồn của Mộ Dung Ngôn vang vọng khắp cả thành phố.
Trong khoảnh khắc, vô vàn sát khí mãnh liệt đột nhiên bùng nổ khỏi cơ thể của Mộ Dung Ngôn, phóng thẳng ra bên ngoài.
Rồi nó dường như hoá thành một cơn sóng thần, không ngừng dâng trào khắp bốn phía.
Tất cả mọi người ở xung quanh, bao gồm lão Phong, A Đồng và những người khác đều bị cảnh này làm cho bất ngờ.
Mọi người đều bị luồng sát khí vô cùng cường đại trước mắt này ép phải liên tục lùi lại phía sau.
Một số vị đồng đạo có tu vi kém đã lập tức bị hất văng trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Bộ váy lụa trắng tinh Mộ Dung Ngôn đang mặc trên người, thế mà lại chuyển màu với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Màu vàng, màu đỏ, màu xanh lục…
Cuối cùng, từ màu xanh lục, bộ váy trên người Mộ Dung Ngôn trực tiếp hoá thành màu tím…
Sau khi tôi chết đi, thế mà Mộ Dung Ngôn lại bởi vì quá mức bi phẫn mà hoá thành lệ quỷ áo tím.
Đây là cấp bậc cao nhất của lệ quỷ.
Hơn nữa, vốn tu vi của Mộ Dung Ngôn đã cực kỳ cao, giờ phút này hoá thành lệ quỷ, thực lực của cô ấy càng tăng lên, tới mức vô biên.
Cô ấy ôm chặt lấy thi thể của tôi, gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
Dường như, thi thể ấy chính là thứ cô ấy trân trọng nhất.