Biểu cảm trên gương mặt của cô ấy cũng càng lúc càng trở nên dữ tợn hơn.
Sát khí vô biên đã nháy mắt bao phủ toàn bộ tòa nhà Liên Hoa, bắt đầu lan rộng ra toàn bộ các khu phố xung quanh.
Lúc ấy, mọi người ở đây đều cảm thấy lạnh lẽo.
Mọi người ở khu vực xung quanh đều cảm nhận được khí lạnh.
Dường như mùa đông lạnh giá đã ập tới, nước mưa đang rơi xuống đồng loạt kết băng, hóa thành một cơn mưa đá.
Mà đôi mắt của Mộ Dung Ngôn như có máu huyết ứ đọng, chuyển thành màu đỏ ngầu.
Hai dòng huyết lệ chảy xuống theo khuôn mặt của cô ấy.
Cuối cùng huyết lệ rơi xuống mặt đất, ngưng tụ thành hai viên huyết ngọc…
“Nước mắt nữ, nữ quỷ…”
Ở xa, một số vị đồng đạo thấy được cảnh ấy, đều không khỏi kinh ngạc.
Quỷ vốn chẳng có nước mắt.
Tuy nhiên, trong truyền thuyết từng có trường hợp như thế này….
Nếu một nữ quỷ đau thương tới cực hạn, trong mắt cô ấy sẽ chảy ra máu tươi.
Máu tươi rơi xuống đất, sẽ biến thành hai viên huyết ngọc.
Huyết ngọc cực kỳ lạnh giá, là thứ lạnh nhất trên thế gian này.
Thứ này còn được gọi là: nước mắt nữ quỷ.
Tuy nhiên, thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, chứ gần như chưa ai được nhìn thấy cả.
Thế mà hiện tại, mấy chục người đang có mặt ở đây lại được tận mắt chứng kiến.
Về phần Mộ Dung Ngôn, sau khi nước mắt rơi ra, cả người cô ấy vẫn tản ra luồng sát khí khổng lồ.
Lúc này, Mộ Dung Ngôn thình lình quay đầu lại, trên mặt vẫn còn hai vệt máu đỏ.
Chằm chằm vào Miêu Luân cách đó không xa.
“Là mày, đều tại mày…”
Tiếng hét kia sắc bén đến nỗi như xé rách cả không khí, dường như toàn bộ tòa nhà Liên Hoa cũng đang rung chuyển.
Hàn khí lăng kiệt nổi lên, che trời lấp đất.
Miêu Luân đã trở thành quỷ hồn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, run rẩy không thôi.
Nhưng không chờ ông ta kịp phản ứng lại, Mộ Dung Ngôn đã lao ra.
“Đừng, đừng tới đây!” Miêu Luân sợ hãi hét lên.
Mộ Dung Ngôn lao tới trong nháy mắt, vươn tay ra chộp lấy ông ta. Một đôi tay ngọc thế nhưng đã hoá thành móng vuốt quỷ.
“Vèo!”
Chỉ chớp mắt, móng vuốt đã đâm xuyên qua hồn thể của Miêu Luân.
Giây phút ấy, Miêu Luân kêu la thảm thiết không ngừng: “A!”
Nhưng Mộ Dung Ngôn đang nổi giận tới cực điểm, nên không thể tha cho lão.
Cô ấy thình lình kéo mạnh một cái, sau một tiếng “phanh”, hồn thể cùng ba hồn bảy phách của Miêu Luân đã bị xé nát.
Ông ta lập tức hồn phi phách tán, hóa thành hư vô.
Nhìn thấy một màn như thế, cảm nhận được sát khí mãnh liệt có thể hoá nước mưa thành mưa đá…
Mọi người có mặt ở đây đều bị sốc.
Không biết được Mộ Dung Ngôn đang đứng trước mặt rốt cuộc là tốt hay xấu.
Hiện tại cô ấy vẫn còn là Minh chủ của Quỷ Minh hay không?
Hay là, cô ấy đã hóa thành lệ quỷ, hoàn toàn mất đi lý trí, trở thành một lệ quỷ âm sát rồi?
Sau khi Mộ Dung Ngôn xé nát cả quỷ hồn của Miêu Luân…
Thi thể của tôi đột nhiên có biến động.
Một sợi linh hồn mờ nhạt xuất hiện.
Đó chính là ba hồn bảy phách của tôi.
Sau khi cơ thể chết đi, hồn phách của tôi cũng tự động rời đi.
Tuy nhiên, vì tôi đã trúng phải loại Huyết độc quái lạ, nên không chỉ có cơ thể chịu tổn thương, mà hồn phách cũng không ổn định.
Hiện tại, tôi không còn ý thức gì nữa.
Linh hồn của tôi bay ra ngoài theo bản năng, rồi dần dần bay xuống phía dưới sân thượng.
Mộ Dung Ngôn lập tức cảm nhận được, cô ấy đột nhiên quay đầu lại.
“Không, không, Đinh Phàm, anh quay lại đây, quay lại…”
Lời nói còn chưa kịp dứt, Mộ Dung Ngôn xoay người một cái, rồi bay vọt tới.
Cô ấy vội vàng đuổi theo linh hồn tôi đang bay về phía dưới sân thượng.
Một bóng tím xẹt qua, giống như một cơn gió lạnh thổi tới.
Ở trong mắt những người bình thường, đó chỉ là một cơn gió cực lạnh mà thôi.
Nơi Mộ Dung Ngôn đi qua, nhiệt độ đều giảm mạnh, sương mù kết thành băng giá…
“Lão Đinh! Cô Mộ Dung.”
Lão Phong vội đuổi theo, ghé vào mép sân thượng cao mấy chục tầng nhà, nhìn Mộ Dung Ngôn bay về phía xa.
“Đinh Phàm, anh có nghe thấy giọng của tôi không?”
“Đinh đạo hữu, anh còn có thể quay lại được không?”
“…”
Mọi người đều là đạo sĩ, cho nên cũng nhanh chóng phát hiện ra một sợi hồn phách của tôi đã bay ra ngoài.
Tất cả bọn họ đều đuổi theo chúng tôi đến tận mép sân thượng, và kêu lên với hai người chúng tôi đang bay về phía xa.
Tất cả họ đều muốn xem liệu tôi có thể nghe thấy tiếng gọi của mọi người hay không.
Họ muốn gọi tôi quay trở lại.
Nhưng khi đó, tôi đã không còn ý thức nữa.
Tôi cũng chẳng thể nghe thấy gì cả, cũng chẳng cảm nhận được gì.
Linh hồn tôi cứ thế thoát ra khỏi cơ thể của mình, dần dần bay xa khỏi tòa nhà Liên Hoa.
Bay xa khỏi những người bạn bè cũng các vị đồng đạo cùng nhóm, rời xa khỏi thế giới loài người mà tôi yêu quý…
*****
Trước kia, khi tôi chưa tu luyện, chưa có thời gian để tu tập Đạo pháp…
Khi tôi vẫn còn giúp sư phụ trông coi cửa hàng, bán hương nến tiền giấy.
Nhìn những khuôn mặt u sầu của các vị khách, thi thoảng tôi cũng có vài suy nghĩ khác thường.
Khi nào tôi sẽ chết? Tôi sẽ chết như thế nào? Chết ở nơi nào nhỉ?
Tôi đã nghĩ đến nhiều cách chết khác nhau, chỉ là mẹ kiếp, tôi không thể ngờ được, đến cuối cùng mình sẽ bị người ta dùng chú pháp hạ độc mà chết.
Hơn nữa, tôi còn phải chết ở cái nơi đổ nát xa lạ này.
Chỉ là sau khi tới Âm phủ, tôi lại có thể sự hiểu biết mới về nơi này.
Tôi cũng chẳng quá sợ hãi với cái chết.
Bởi vì tôi biết, sau khi chết đi, người tốt rồi sẽ nhận được phúc báo, có được âm thọ rất dài.
Có thể hưởng thụ mọi thứ tại Âm phủ.
Hoặc cũng có thể lựa chọn đi đầu thai luôn, kiếp sau của người tốt cũng sẽ có được vận mệnh tốt đẹp.