Tuy rằng vẫn khó thoát ra khỏi thất tình lục dục, sinh lão bệnh tử…
Nhưng trong số phận của người tốt lại không còn gặp bất cứ trắc trở gì nữa.
Chỉ là cái chết thực sự, hơi khác một chút so với trải nghiệm chủ động xuất hồn của tôi.
Lúc trước, vì để xuống được Minh giới, tôi đã chủ động để hồn mình thoát khỏi cơ thể.
Không có gì đặc biệt ngoại trừ việc cơ thể trở nên nhẹ nhàng, thoáng đãng hơn mà thôi.
Nhưng hiện tại, tôi đã chẳng còn bất cứ ý thức gì nữa.
Ba hồn bảy phách sau khi rời khỏi cơ thể đã trở nên mơ mơ, hồ hồ.
Chỉ là tôi bắt đầu trôi dạt về một phương hướng một cách vô thức.
Bên tai tôi chỉ còn xuất hiện duy nhất một âm thanh, đó chính là tiếng lục lạc kêu.
“Đinh đinh đinh…”
Tiếng lục lạc kia dường như có loại ma tính nào đó, không ngừng thu hút linh hồn của tôi.
Tôi tiếp tục bay xuyên qua cơn mưa, lướt qua những con phố.
Cuối cùng, hồn thể của tôi chậm rãi rơi xuống, tới một ngã tư đường.
Mặc dù bây giờ là ban đêm, nhưng nơi đây là trung tâm thành phố.
Ở đây có rất nhiều người đang đi qua đi lại.
Lúc này, các phương tiện giao thông đang chờ đèn đỏ cũng nối đuôi thành hàng dài.
Nhưng ở giữa ngã tư đường, có một nhóm người mặc đồ trắng đang đứng ở đó.
Tôi cũng không ý thức được, không chỉ giống hệt như một con zombie, mà còn ngu ngu, ngơ ngơ y như kẻ ngốc.
Cứ như vậy mà trôi xuống, sau đó dừng ở phía trước đám đông.
Mà cùng lúc đó, đèn xanh đã bật lên.
Mười mấy chiếc xe khởi động “Vèo vèo vèo”, lần lượt đi xuyên qua cơ thể của tôi.
Nhưng tôi vẫn đứng yên tại chỗ.
Đồng thời, có hai tên quỷ sai, một đen một trắng đang đi về phía trước.
Chỉ thấy một trong số họ là một quỷ sai mập mạp, có đội một chiếc mũ rất cao, bên trên có dòng chữ “thiên hạ thái bình”, tay của quỷ nọ giơ cao.
Trong chốc lát, một màn sương đen ập đến.
Khuôn mặt vốn đang ngây dại của tôi, lập tức thanh tỉnh lại ngay.
Nhưng bởi vì có liên quan đến chuyện bị trúng Huyết độc, nên sau khi thanh tỉnh lại, hồn thể của tôi cũng bị tổn thương nặng nề.
Tôi vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy được một màn trước mặt này, có chút kinh ngạc thốt lên:
“Hắc Bạch, Hắc Bạch Vô Thường.”
Tôi vừa dứt lời, một trong số những người nọ có đội một chiếc mũ cao, thò ra một chiếc lưỡi rất dài.
Vừa nhìn đã biết kia chính là Bạch Vô Thường - Tạ Tất An.
Đột nhiên ông ta tiến về phía trước một bước, mặt khác, ông ta cũng mở một cuốn sách nhỏ trên tay ra.
Rời bắt đầu nói với tôi vài từ không rõ:
“Đinh Phàm, sinh vào ngày Thuỷ, tháng Thuỷ, năm Thuỷ, là người của thị trấn Thanh Thạch.
Nghề nghiệp: Đạo sĩ.
Nay, dương thọ đã hết.
Chúng tôi tới đón cậu lên đường.
Đồng thời, chúng tôi cũng tới thu hồi lại ấn Dương Sứ từng đưa cho cậu.”
Nói xong, cây gậy khóc tang đã gần tôi hơn một chút.
Một luồng ánh sáng vàng đột nhiên tỏa ra từ trong ngực trái của tôi, một ấn chú đặc biệt cũng xuất hiện.
Ở giữa có khắc một chữ “Dương”.
Sau đó, chiếc phù ấn có chữ Dương ấy bay ra, trực tiếp bay vào trong tay Tạ Tất An.
Nhìn thấy cảnh này, tôi có chút kinh ngạc.
Tôi đã chết rồi, tôi biết rõ điều ấy.
Nên khi nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, tôi cũng chẳng quá kinh ngạc.
Hai người này vốn chính là sức giả câu hồn, hồn phách của tôi bị câu tới đây, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ là thứ được gọi là “Dương Sứ” kia, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“…”
Mà việc này, phải kể từ lúc tôi gặp phải Hắc Bạch Vô Thường đang câu hồn bên ngoài một quán bar từ năm ấy.
Lúc ấy, hai vị sứ giả câu hồn này cũng vừa hay gặp được tôi.
Tôi cho rằng có yêu đạo quấy phá, nên liền đi theo bọn họ.
Ai có ngờ được rằng, tôi gặp được Hắc Bạch Vô Thường đang câu hồn bốn thiếu niên có dáng vẻ Smart.
Bởi vì khi còn sống họ không biết yêu quý mạng sống của mình, không chỉ dùng ma tuý, còn làm ra rất nhiều chuyện xấu.
Cho nên, dù họ còn rất trẻ nhưng dương thọ lại chẳng dài.
Lúc ấy Hắc Bạch Vô Thường thấy tôi nhìn thấy được họ, nên cũng muốn câu hồn tôi đi luôn.
Cũng may mà đầu óc tôi nhảy số nhanh, lập tức nói ra nghề nghiệp của mình.
Còn lấy tiền ra để bọn họ châm chước, cũng nói cho bọn họ biết, tại núi Lang Nha có yêu tà tụ tập.
Muốn nhờ họ ra tay để giải quyết mọi việc.
Nhưng Bạch Vô Thường lại nói với tôi, nhiệm vụ của họ chỉ là câu hồn mà thôi.
Thiên Đạo vận chuyển, bọn họ làm âm sai, không thể nhúng tay vào chuyện khác được.
Cuối cùng, họ đưa cho tôi một chiếc ấn Vô Thường, có thể sử dụng được hai lần.
Tôi đã sử dụng nó khi giết một tên quỷ sai đầu trâu tại U Dạ Sơn Trang.
Lần sử dụng khác là khi tôi đang ở Âm phủ.
Đánh gục 13 quỷ sai rồi ném xuống sông Vong Xuyên, sau đó để lại chữ viết rồi bỏ chạy.
Chỉ là tôi không biết, lúc trước, Hắc Bạch Vô Thường đã kiểm tra thông tin danh tính của tôi vào lúc nào.
Từ đó phát hiện ra công đức của tôi tương đối cao, cho nên khi thi triển ấn Vô Thường, còn để lại cho tôi một ấn Dương Sứ.
Từ đó cũng bị họ chọn làm “Dương Sứ”, mà Dương Sứ chính là người có thể tuỳ ý trảm yêu trừ ma.
Nhưng yêu ma bị tôi giết chết sẽ để lại một dấu ấn, sau khi chết đi sẽ bị đưa thẳng đến điện Ác Quỷ để phán xét.
Dương Sứ cũng tương đương với người đưa ra phán quyết sơ bộ cho Âm phủ.
Vì thế, Âm phủ có thể tiết kiệm được rất nhiều quy trình rắc rối, không cần thiết.
Có thể đưa ra phán quyết đầu tiên cho đám ác nhiên, yêu quái,…
Không để cho bọn chúng có được cơ hội chạy thoát, lại tiếp tục làm xằng làm bậy.
Thế nhưng, trong ngày thường Dương Sứ cũng chẳng có được bao nhiêu tác dụng cả.
Tôi cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.