Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2497

Chương 2497 Chương 2497

Đó chỉ là một thân phận tượng trưng mà thôi, chỉ chứng minh được rằng tôi và những quỷ sai tại Âm phủ có hợp tác với nhau.

Cũng giống như việc nhận được lệnh bài của Âm Phủ, trở thành âm sai làm việc cho Minh giới.

Đối với chuyện này, tôi vẫn luôn chẳng hề hay biết gì.

Lần duy nhất tôi nghe nói về nó là khi tôi gặp phải tên quỷ sai đầu trâu nọ ở U Dạ Sơn Trang, cuối cùng đánh chết gã.

Nhưng trước kia tên này chết, gã đã đeo một tấm bùa câu hồn viết “Ngưu A Bàng” lên trước ngực tôi.

Lúc này, tôi mới tỉnh dậy sau giấc mộng kia, đêm thứ hai, Hắc Bạch Vô Thường bị tấm bùa nọ thu hút, tới để câu hồn phách của tôi.

Nhưng họ lại bất ngờ phát hiện ra, tôi lại chính là Dương Sứ do chính tay mình lựa chọn, mà dương thọ của tôi vẫn chưa tận.

Chỉ là tấm bùa câu hồn nọ vẫn dán trước ngực của tôi.

Hơn nữa, đó còn là đồ của đối thủ một mất một còn với họ, Ngưu A Bàng.

Cho nên, Tạ Tất An trực tiếp ra tay, nhanh chóng xé nát tấm bùa ấy.

Thấy dương thọ của tôi chưa hết, ông ấy bèn thả tôi ra.

Lúc ấy, tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy hai chữ “Dương Sứ”.

Chỉ là nhiều năm đã trôi qua, cảnh tượng Dương Sứ trong mơ đã bị tôi quên sạch từ lâu rồi.

Mãi cho tới ngày hôm nay, tôi mới lại nghe được từ này lần nữa.

Cho nên, tôi có chút kinh ngạc.

Bạch Vô Thường thấy tôi có chút kinh ngạc, chỉ cười “Khanh khách”:

“Nhóc con, năm đó bổn âm sai đã chọn cậu làm Dương Sứ.

Đó là bởi vì thấy cậu không phải người xấu, tuổi thọ còn kéo dài tới 60 năm.

Đây là một phước lành lớn cho nhóc con nhà cậu, mà sau khi cậu chét đi, công đức của cậu có thể được nhân đôi.

Nhưng nào ngờ, cậu lại chẳng học được cái gì tốt.

Hiện giờ mới chỉ được mấy năm chứ, thế mà cậu đã làm biết bao nhiêu là chuyện xấu?

Tuổi thọ hơn 60 năm đều đã bị câu lãng phí hết rồi.

Xem ra, lúc trước bổn âm sai chọn cậu làm Dương Sứ, đã là sai lầm rồi.”

Bạch Vô Thường có vẻ rất hối hận vì không thể luyện sắt thành thép, khi nói cũng không rõ lắm.

Nhưng lúc ấy, tôi vẫn chưa hiểu được Dương Sứ là gì.

Nghe ông ta nói như vậy, tôi liền có chút tủi thân.

Ông đây cả đời vì bảo vệ Đạo mà diệt yêu trừ ma.

Đã làm ra chuyện xấu gì chứ?

Cái gì mà gọi làm chuyện xấu, lãng phí dương thọ hả?

Phải biết rằng sở dĩ ông đây chết đi, chính là vì phải đồng vu quy tận với lão Giáo chủ của Hắc Liên Giáo đấy.

Tôi có chút không hài lòng: “Thất gia, Đinh Phàm tôi đây là người ngay thẳng chính trực, cả đời tôi, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý cả (chuyện ác tày trời).”

Tôi vừa dứt lời, Hắc Vô Thường đứng ở một bên lại trầm mặt xuống.

Vẫn là cái dáng vẻ như ai đang nợ ông ta 500 vạn vậy.

“Có làm hay không, cậu xuống mà nói với Diêm Vương đi!”

Nói rồi, ông ta vươn tay ra.

Một sợi dây xích bắn ra, “Vèo vèo vèo” vài tiếng, trực tiếp cuốn lấy tay và chân của tôi…

*****

Bạch Vô Thường Tạ Tất An sau khi chính thức tuyên bố tôi đã tử vong…

Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu, liền dùng xích khóa hồn trói chặt tôi lại.

Thứ này cứng rắn vô cùng, quỷ quái bình thường căn bản không thể nào trốn thoát khỏi nó được.

Mà hiện tại, tôi cũng không có ý định phản kháng.

Hơn nữa, với tình huống hiện tại của tôi, cũng chẳng có sức lực đâu mà phản kháng.

Huyết độc chú kia, không chỉ giết chết thân xác của tôi.

Còn làm cho ba hồn bảy phách tôi bị tổn thương nặng.

Giờ tôi chẳng có cách nào phát huy được dù chỉ là một chút sức mạnh.

Nhưng bất ngờ, vào đúng lúc này….

Tôi bỗng nhiên cảm nhận được một trận âm hàn khí đánh úp lại.

Từng đợt sát khí cực kỳ hung hãn truyền từ xa tới, không ngừng đánh úp lại phía bên này.

Cả tôi và Hắc Bạch Vô Thường đều bị thu hút ngay từ giây phút đầu tiên.

Hai chúng tôi cùng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy, trên đường phố ở phía xa…

Đang có một lệ quỷ áo tím, đang nhanh chóng lao về phía này.

Nơi cô ấy đi qua, gió lạnh thổi quét, nước mưa hóa thành băng.

Nhìn qua thôi cũng khiến cho người ta sợ hãi.

Chính là, tôi vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đó là ai.

Người nọ không phải ai khác, chính là người con gái tôi yêu nhất, Mộ Dung Ngôn.

Tôi có chút cảm động, đi về phía trước một bước.

Sát khí uy áp cũng đã đánh lại phía này.

Ngoại trừ tôi cùng Hắc Vô Thường, mười mấy quỷ hồn bình thường đều bị luồng sát khí mãnh liệt trước mặt dọa cho phát run.

Thậm chí còn có mấy quỷ hồn không nhịn được, hoảng sợ đến mức đã hét lên sợ hãi và bắt đầu khóc lóc.

“A! A!”

“Đừng mà, đừng mà…”

“Ô ô ô ô……”

“…”

Sát khí này khiến bọn họ sắp không chịu được rồi, mười mấy quỷ hồn bình thường bắt đầu xôn xao.

Hắc Bạch Vô Thường cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tuy rằng bọn họ đều là quỷ sai, là âm soái của Âm phủ.

Nhưng nơi này là dương gian, bọn họ cũng phải chịu hạn chế của quy tắc tại đây.

Trên dương gian, bọn họ căn bản không thể thi triển được hết toàn bộ thần lực của mình.

Giờ phút này, thấy một lệ quỷ áo tím siêu mạnh đánh tới, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt khẩn trương và ngưng trọng.

Hắc Vô Thường vội nâng cây gậy khóc tang của mình lên, nhanh chóng hướng cây gậy ấy về phía Mộ Dung Ngôn.

Trong miệng hai người họ cùng hừ lạnh một tiếng: “Lệ quỷ nơi nào, dám to gan tới đây làm càn trước mặt bổn âm sai?”

Giọng nói này vừa vang lên, liền nghe được giọng nói của Mộ Dung Ngôn truyền đến: “Trả lại cho tôi, trả Đinh Phàm lại cho tôi…”

Trong lời nói này mang theo sát ý nồng đậm.

Sát khí cuồng bạo dường như hoá thành hồng thủy, sóng thần mà vọt tới.

Trong lòng tôi run lên, sắc mặt đột biến.

“Đây, đây là làm sao vậy?

Bình Luận (0)
Comment