Mộ Dung Ngôn, sao lại, sao lại toả ra sát khí nồng đậm đến như thế?
Hơn nữa, còn biến thành lệ quỷ, lệ quỷ áo tím?”
“Đinh Phàm đã là người chết rồi, một tiểu quỷ bình thường như cô cũng dám tới đòi ư?”
Bạch Vô Thường nghiêm túc nhìn cô ấy, đầu lưỡi thật dài hơi lay động vài cái.
Ngay sau đó, một đạo sát khí cùng gió lạnh phóng tới.
Mộ Dung Ngôn đứng thẳng lưng trước mặt tôi chừng 5 mét.
Tôi nhìn Mộ Dung Ngôn, cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Lúc này, cả người cô ấy đã bộc phát những luồng sát khí mạnh mẽ và cường đại.
Tôi dám nói, tôi chưa từng gặp qua được quỷ quái nào có sát khí cường đại đến như vậy.
Sức mạnh này, chỉ e là đã vượt qua cả cảnh giới Đạo Thánh rồi.
Càng quan trọng hơn nữa là…
Mộ Dung Ngôn trước mắt tôi còn không phải là thực thể, không phải chân thân.
Mà hiện giờ, cô ấy chỉ là một luồng linh môi…
Nhìn Mộ Dung Ngôn, khuôn mặt của cô ấy vẫn xinh đẹp như cũ.
Thế nhưng có xen thêm vài tia tàn nhẫn.
Hơn nữa, trên mặt cô ấy, từ khóe mắt đến tận cằm có thêm hai vệt máu đỏ tươi.
Mộ Dung Ngôn là quỷ, làm sao lại, làm sao lại còn chảy máu được?
Ngay sau đó, một suy nghĩ kinh người nảy sinh trong đầu tôi.
Máu chảy ra từ mắt của nữ quỷ.
Là, nước mắt, nước mắt nữ quỷ ư?
Chẳng lẽ, là bởi vì cái chết của tôi, đã khiến Mộ Dung Ngôn chịu kích thích lớn, nên mới hóa thành lệ sát ư?
Lòng tôi nghĩ như vậy.
Mộ Dung Ngôn lại đột nhiên lên tiếng: “Đinh Phàm, em đến đón anh trở về. Em đã đợi anh 300 năm, kiếp này em không muốn lại mất anh lần nữa.”
Trong giọng điệu của cô ấy còn kèm theo tiếng nức nở, nhưng mỗi một câu một chữ đều chạm tới tận trái tim của tôi.
Nhưng không đợi tôi kịp trả lời, Hắc Bạch Vô Thường lại đột nhiên bay về phía Mộ Dung Ngôn: “Nữ quỷ to gan, dám cướp đoạt âm hồn. Hôm nay, xem bổn âm sai có giết cô hay không!”
Tạ Tất An lắc lư đầu lưỡi dài ngoằng của mình, hừ lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, ông ta cầm theo gậy khóc tang của mình, muốn xông tới giết chết Mộ Dung Ngôn.
Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu, lúc này cũng quay lại đối mặt với tôi.
Xích câu hồn trên người tôi lập tức bị nối với mặt đất, trực tiếp khoá chặt tôi tại chỗ này.
Sau đó, Hắc Vô Thường cũng lao lên định giết Mộ Dung Ngôn.
“Đừng mà…” Tôi hét lên một tiếng, liền xông lên ngăn cản.
Nhưng bản thân tôi đã bị xích câu hồn khó chặt cứng, gần như không có cách nào để thoát ra được.
Sức mạnh của tôi cũng đã tiêu hao gần hết.
Tôi đã không còn năng lực để ngăn cản trận chiến của bọn họ.
Nói cách khác, hiện giờ tôi đã không còn bất cứ khả năng chiến đấu gì.
Mộ Dung Ngôn thấy hai vị âm sai vọt lên, cũng chẳng hề có chút do dự.
Cô ấy hét lên một tiếng, rồi vung vuốt quỷ, bay vọt lên đón đầu hai vị âm sai.
Chớp mắt một cái, Mộ Dung Ngôn cùng Hắc Bạch Vô Thường đã lao vào vòng chiến đấu.
Hắc Bạch Vô Thường đã là âm soái tại Âm phủ rồi.
Thực lực của họ đương nhiên không thể xem thường, cho dù là ở dương gian, đã bị quy tắc của đất trời áp chế.
Nhưng vẫn có thể phát huy sức mạnh cấp thánh của mình.
Tuy nhiên, Mộ Dung Ngôn ở phía đối diện còn bộc phát tu vi khủng bố hơn.
Cho dù đây không phải cơ thể thật của cô ấy, nhưng vẫn có thể lấy một địch hai, không bị rơi vào thế hạ phong.
Thậm chí, còn áp đảo cả hai vị âm soái.
Nhìn Mộ Dung Ngôn hóa sát thành lệ quỷ, giờ phút này, lại liều mạng mà chiến đấu với Hắc Bạch Vô Thường, lòng tôi vô cùng khó chịu.
Tôi hiểu rất rõ, cô ấy làm tất cả là vì tôi.
Vì tôi, Mộ Dung Ngôn mới biến thành dáng vẻ như vậy.
“Mộ Dung…”
Tôi giãy giụa kêu gào, thân thể cũng bởi vì kích động mà bất chợt loé sáng lập loè.
Huyết độc đã khiến linh hồn tôi bị tổn thương.
Hiện tại lại bởi vì quá mức kích động, khiến cho hồn lực bị suy giảm nhanh chóng.
Mộ Dung Ngôn đang trong trận chiến cũng nhanh chóng phát hiện ra tình hình của tôi.
“Đinh Phàm!”
Nói xong, cô ấy đột nhiên phóng nhanh về phía bên này.
Sát khí cường đại bùng nổ, lập tức hất văng cả hai người Hắc Bạch Vô Thường.
Sau đó, cô ấy bước nhanh tới trước mặt tôi.
Thấy hồn thể của tôi lúc sáng lúc tối, cô ấy kích động nói với tôi: “Anh không sao đó chứ, để em đưa anh đi, đưa anh rời khỏi nơi này.”
Nói xong, trên tay cô ấy dồn lực xuống.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, xích câu hồn nối liền với mặt đất đã bị Mộ Dung Ngôn trực tiếp chặt đứt từng đoạn.
Hắc Bạch Vô Thường đứng ở phía xa nhìn thấy thế, không khỏi sợ tới tái mặt mày.
Sức mạnh của Mộ Dung Ngôn đã vượt quá sự dự đoán của bọ họ rồi.
“Đi, bây giờ chúng ta đi thôi!” Mộ Dung Ngôn nói xong, liền định dẫn tôi rời đi.
“Các người không được đi đâu cả!” Hắc Bạch Vô Thường lại lần nữa bay vây chúng tôi, chặn đứng đường đi.
Bạch Vô Thường kết ra một đạo thủ ấn.
Chỉ trong tích tắc, một lớp kết giới trực tiếp hình thành ngay trên ngã tư này.
Trong kết giới này, không ai có thể rời khỏi đây được.
Một luồng ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm toàn bộ ngã tư.
Xe cộ xung quanh đều chết máy mà chẳng có lý do.
Đèn báo giao thông cũng bắt đầu nhấp nháy loạn xạ.
Rất nhiều người đi đường đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không thấy được cảnh giương cung bạt kiếm ngay giữa giao lộ.
Mộ Dung Ngôn thấy thế, hai mắt trở nên lạnh lùng.
Cô ấy nhất quyết muốn dẫn tôi đi.
Cho dù phải đối mặt với quỷ sai, đối mặt với Hắc Bạch Vô Thường – sứ giả Câu Hồn trong truyền thuyết, cô ấy cũng chẳng có chút sợ hãi nào.
Trong giây phút ấy, tôi đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hoá ra người con gái tôi yêu cũng yêu tôi nhiều như vậy.
Chỉ tiếc rằng, kiếp này của tôi đã đi đến đích cuối rồi.