Trong lúc tôi còn đang chần chờ, Mộ Dung Ngôn đã kéo tôi sát lại gần cô ấy.
Một lần nữa, cô ấy lại chiến đấu để ngăn cản Hắc Bạch Vô Thường đưa tôi đi.
Tuy rằng ở nhân gian, Hắc Bạch Vô Thường đều chịu áp chế, không có cách này phát huy được thần lực của mình.
Nhưng tốt xấu gì thì hai người họ cũng là thần.
Trong tay họ lại có được gậy khóc tang và xích câu hồn chuyên dùng để khắc chế các loại âm sát và lệ quỷ.
Lúc này, Hắc Bạch Vô Thường đã liên thủ với nhau, phải nói là rất lợi hại.
Mộ Dung Ngôn có mạnh đến đâu cũng vô ích.
Bởi cô ấy hiện tại không phải là thân thể thực sự.
Giờ phút này, cô ấy muốn đưa tôi rời đi trước mặt Hắc Bạch Vô Thường, thực sự là quá khó khăn.
Rốt cuộc, thời gian của linh môi cũng có hạn chế.
Cho dù Mộ Dung Ngôn có lợi hại, nhưng nếu muốn đánh bại Hắc Bạch Vô Thường, phá vỡ kết giới, hiển nhiên chẳng có nhiều khả năng.
Hơn nữa, Mộ Dung Ngôn đã xuất hiện với thời gian quá lâu, cộng thêm cường độ chiến đấu cao, thì thời gian xuất hiện của linh môi lại càng ngắn lại.
Thân thể của cô ấy lúc này cũng càng ngày càng trở nên mờ ảo hơn…
****
Trận chiến đang rơi vào lúc khốc liệt nhất, nhưng vào đúng lúc này…
Chỉ nghe Hắc Bạch Vô Thường đồng thời hô lên một tiếng: “Vô Thường thần lực.”
Vừa dứt lời, hai cây gậy khóc tang một đen một trắng, đồng thời vung lên.
“Vèo vèo” một tiếng, hai cỗ năng lượng cường đại dị thường cùng kích động.
Mộ Dung Ngôn kinh hãi, nhưng không đợi cô ấy kịp né tránh, đã bị đánh trúng.
Cuối cùng, đến cả tôi cũng trực tiếp bị đánh bay xa cả 10 mét.
Bởi vì Mộ Dung Ngôn đang bảo vệ trước người tôi, nên tôi không hề chịu tổn thương gì cả.
Cơ thể của tôi trở nên mờ ảo, nhưng tôi vẫn đứng lên trước.
“Thi Muội, em, em sao rồi…” Tôi nhìn thân thể cũng trở nên chập chờn của Mộ Dung Ngôn, biết cô ấy đã sắp biến mất.
“Em, em không có việc gì, em, em còn chưa đưa anh rời khỏi nơi này đâu!” Nói xong, Mộ Dung Ngôn lại muốn lao lên chiến đấu lần nữa.
Nhưng tôi lại vội ngăn cản cô ấy: “Không được…”
Tuy rằng tôi cũng muốn thoát khỏi vòng tay của Hắc Bạch Vô Thường, muốn trở thành một đôi quỷ tu cùng với Mộ Dung Ngôn.
Rồi chúng tôi sẽ tiêu dao khắp thế gian, sống những ngày vô tư lự.
Nhưng bây giờ xem ra, đã không thể nào nữa rồi.
Kết giới vẫn còn đó, linh môi của Mộ Dung Ngôn thì sắp biến mất.
Tôi không có khả năng chạy thoát, Mộ Dung Ngôn cũng không thể nào đưa tôi chạy khỏi nơi này.
Bây giờ, cô ấy chỉ đang lãng phí sức lực và nguyên thân tự thân của mình mà thôi!
Mộ Dung Ngôn kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh không muốn rời đi cùng với em hay sao?
Chẳng lẽ, anh không muốn ở cùng bên em hay sao?”
Nghe được câu hỏi của Mộ Dung Ngôn, vẻ mặt của tôi rất kiên định.
“Anh bằng lòng, anh bằng lòng đến ngàn vạn lần.
Nhưng mà, thời gian của anh đã tới rồi.
Anh nên rời đi.
Anh không muốn nhìn thấy em, không muốn em phải tiêu hao quá nhiều nguyên lực.
Cũng không muốn nhìn thấy em biến thành hình dạng như bây giờ.
Hứa với anh, em phải sống thật tốt.
Nhất định phải diệt trừ bè lũ Mắt Quỷ, hoàn thành tâm nguyện của anh…”
Nói tới đây, tôi tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Chúng ta, nhất định sẽ còn gặp lại nhau.”
Mộ Dung Ngôn nghe đến đó, biểu cảm trở nên bi thương cực độ.
Tiếp theo đó, cô ấy rúc đầu vào lồng ngực của tôi.
Phát ra tiếng khóc “Ô ô ô”.
Khoảnh khắc ấy, dường như cô ấy vô cùng tủi thân.
Hai tay cô ấy ôm tôi thật chặt.
Hắc Bạch Vô Thường thấy thế, vô thức liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không ra tay.
Họ chỉ đứng cách chúng tôi không xa, lẳng lặng quan sát mọi thứ.
Một lát sau, Mộ Dung Ngôn ngẩng đầu lên: “Chúng ta, chúng ta thật sự, thật sự còn có gặp lại nhau hay không?”
“Có thể, nhất định có thể.” Tôi trả lời rất kiên định.
Mộ Dung Ngôn run rẩy gật đầu: “Em, em chờ anh trở về. Cho dù, lại chờ thêm 300 năm nữa…”
Vừa dứt lời, cơ thể Mộ Dung Ngôn trở nên mờ ảo, cuối cùng cũng biến mất.
Tôi cố gắng dùng tay để bắt lấy, nhưng chỉ bắt được một mảnh hư vô.
Mà ở tại một tòa nhà trên ngọn núi cách đó ngàn dặm…
Một nữ quỷ áo tím lại đột nhiên mở bừng mắt.
Sát khí cuồng bạo, thổi quét cả ngọn núi đơn độc.
Ngay sau đó, một tiếng hét xé lòng vang khắp cả ngọn núi hoang dã…
Sau khi Mộ Dung Ngôn biến mất…
Bạch Vô Thường Tạ Tất An lắc lư chiếc lưỡi dài, cởi bỏ kết giới.
Ông ta cất lời: “Lại là một đôi si nam oán nữ, nếu cô ấy đã đi rồi, bổn âm sai cũng không truy cứu nữa.
Đinh Phàm, chúng ta lên đường thôi!”
Tôi nhìn vào vị trí Mộ Dung Ngôn biến mất, thở dài một hơi.
“Được, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Phạm Vô Cứu lại tròng xích khoá hồn lên người tôi một lần nữa.
Sau đó ông ta lại kéo tôi cùng mười mấy quỷ hồn bình thường, vẽ thành một vòng tròn tại chỗ.
Tức khắc, một cái lỗ đen xuất hiện.
Hắc Bạch Vô Thường bảo chúng tôi đi vào trong đó.
Khi tôi sắp đi vào cái lỗ đen ấy, lại chợt nghe thấy giọng của lão Phong vang lên từ phía xa.
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện ra ở phía xa trên đường phố, đang có một nhóm người không ngừng chạy về bên này.
Nhìn kỹ lại, đúng là nhóm người của lão Phong.
Bọn họ đều không thể bỏ mặc tôi, nên đã bị trận chiến lớn vừa rồi hấp dẫn.
Cho nên, họ mới rời khỏi tòa nhà Liên Hoa, đuổi tới nơi này.
Thế nhưng chúng tôi lại chẳng có thời gian để ôn chuyện.
Tôi đứng nhìn họ từ xa, thì thầm nói một câu: Các vị đạo hữu, vĩnh biệt.
Vừa dứt lời, tôi liền bước vào chiếc hang tối sâu kia.
Ngay sau đó, tôi liền bước vào một lối đi tối tăm.
Tôi bước theo chúng quỷ, tiến về phía trước.
Không bao lâu, tôi đã đi đến điểm kết thúc.