Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2500

Chương 2500 Chương 2500

Chờ đến khi tôi bước ra khỏi nơi tối tăm ấy, phát hiện mình đã chẳng còn ở trần thế nữa.

Mà tôi đã đi tới Lưỡng Giới Sơn.

Ngọn núi kia cao chót vót giống như thanh kiếm, dường như núi lửa lúc tận thế, không ngừng phun ra khói đen.

Ở đây vĩnh viễn chẳng có mặt trời, tất cả mọi thứ chỉ có một màu xám xịt.

Nó mang lại cho con người một cảm giác áp lực vô hạn.

Nhưng cái lạnh ở đây khiến tâm trạng hiện tại của mấy quỷ hồn như chúng tôi cảm thấy rất thoải mái.

Nơi này là nơi phân cách giữa nhân gian và Minh giới, từ đây đi thẳng về phía trước, chính là thành Nửa Bước.

Đi chuyến tàu Nửa Bước là có thể đến được Quỷ Môn Quan, cuối cùng xuống được đường Hoàng Tuyền, xuống tới Âm phủ.

Đối với hành trình này, tôi đã vô cùng quen thuộc.

Chỉ là tôi không nghĩ rằng, nhanh như vậy mình đã lại phải xuống đường Hoàng Tuyền một lần nữa.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn về phía Lưỡng Giới Sơn, nhìn những quỷ hồn không ngừng bước vào âm lộ.

Hầu hết những quỷ hồn này đều tự mình tới đây, hoặc đi cùng với hành thi.

Chỉ có một vài quỷ hồn giống như chúng tôi, là được quỷ sai áp giải đến đây.

Quỷ hồn như chúng tôi bị coi là “trọng phạm”, cho nên mới bị quỷ sai áp giải đến đây.

Tôi vẫn giữ im lặng, chỉ thờ ơ nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.

Mấy quỷ hồn bị quỷ sai bắt đi chung với tôi, lúc này họ cũng kinh ngạc nhìn mọi thứ.

“Đây, đây là âm tào địa phủ sao?”

“Nhìn thử, nhìn thử cũng không đáng sợ như tưởng tượng nhỉ!”

“Hừ! Nơi này chính là Lưỡng Giới Sơn, chờ anh tới địa phủ rồi, anh sẽ biết nó có đáng sợ hay không.”

Hắc Vô Thường lạnh lùng mở miệng, kéo xích sắt, rồi lôi chúng tôi đi thẳng về phía trước.

Con đường chúng tôi đi thuộc về quan đạo, là đường đi chuyên dụng của quỷ sai.

Cho nên nơi này chẳng bị chen chúc, chúng tôi nhanh chóng đi xuống khỏi Lưỡng Giới Sơn, cũng bắt đầu đặt chân vào thành Nửa Bước.

Trên đường đi, chúng tôi đã thu hút sự chú ý của rất nhiều quỷ hồn.

Họ không ngừng bàn tán về chúng tôi.

Rốt cuộc, được đích thân Hắc Bạch Vô Thường dẫn đường, có không muốn gây chú ý cũng không được.

Đối với chuyện này, tôi đã miễn nhiễn từ lâu rồi.

Chỉ là tôi đang nghĩ về những gì Hắc Bạch Vô Thường đã nói trước đó.

Bọn họ nói, tuổi thọ hơn 60 năm của tôi đã bị chính tôi lãng phí hết.

Kỳ thật, tôi rất muốn hỏi cho rõ, cả đời tôi vì Đạo, không ngừng trảm yêu diệt ma, trừ tà hàng quỷ.

Mẹ kiếp, tôi làm gì mà lãng phí hơn 60 năm dương thọ chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy chỉ có duy nhất một khả năng thôi.

Đó chính là chuyện tôi đột nhập vào Âm phủ, đánh giết âm sai ngày đó đã bị bại lộ rồi.

Cho nên, hơn 60 năm dương thọ của tôi mới bị xoá bỏ hết.

Sau đó, dưới sự sắp xếp của vận mệnh, tôi đã bị lão Miêu Luân - Giáo chủ Hắc Liên Giáo kéo theo chết cùng, phải không?

Bây giờ ngẫm lại, rất có khả năng này.

Bởi vì dương thọ chính là thứ quyết định sống chết của một người, nếu dương thọ không còn, thì có uống ngụm nước cũng có thể bị sặc chết.

Nhưng nếu dương thọ chưa hết, mạng chưa tận, thì cho dù có rơi từ tầng mười xuống đất cũng chẳng thể chết được.

Tôi mỉm cười cay đắng, nhưng không nói cũng không hỏi gì cả.

Tôi hiểu rằng, Hắc Bạch Vô Thường chỉ là sứ giả câu hồn mà thôi.

Có hỏi bọn họ cũng chẳng thể nào xác thực được gì cả.

Chờ tới Phong Đô, gặp được Phán Quan, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Đến tầm giữa ngày hôm sau, chúng tôi đã đến được thành Nửa Bước.

Những con phố quen thuộc, thành trì quen thuộc.

Có vô số quỷ hồn đi lại xung quanh, rồi quán trà, khách sạn, ngân hàng,… tóm lại cái gì cũng có.

Cảm giác như chẳng hề khác gì với cảnh ở trên dương gian cả.

Khi nhìn thấy những thứ này, tôi thậm chí còn có một chút hoài niệm.

Khi ấy tôi đã đến Ngân hàng Thiên Địa để rút tiền.

Không hiểu sao lúc ấy tôi lại trở thành một người giàu nứt đố đổ vách tại Âm phủ này.

Nhưng lần này, hiển nhiên tôi chẳng còn nhận được đãi ngộ như vậy nữa.

Vừa mới vào thành, tôi đã bị đẩy đeo lên một chiếc hình giáp.

Sau đó chúng tôi đều bị đưa lên xe chở phạm nhân.

Quỷ hồn như chúng tôi đều bị coi là “Trọng phạm”, sẽ bị Phán Quan trực tiếp xét xử.

Trên đường đi, chúng tôi đều có quỷ sai đi cạnh áp tải.

Chiếc xe chở tù nhân đưa chúng tôi đến ga Thiếu Một Bước.

Trong xe tù, một tên tội phạm trung niên hỏi tôi đã phạm tội gì.

Tôi cười khổ một tiếng, không nói gì.

Tên tội phạm kia cũng chẳng quan tâm tới tôi nữa, mà bắt đầu trò chuyện với các trọng phạm khác.

Nghe bọn họ trò chuyện, tôi mới phát hiện những người này cơ bản đều là những kẻ cực kỳ hung ác.

Trong tay mỗi một kẻ có mặt ở đây đều nhuốm máu người.

Hơn nữa, những người này còn không biết ăn năn sám hối, trong dáng vẻ còn rất kiêu ngạo, đắc ý.

Thậm chí chúng còn đua nhau xem, khi còn sống mình mạnh đến mức nào, đã hại được bao nhiêu người.

Nhưng bọn họ không biết được một điều…

Sau khi tới thành Phong Đô, tất cả những sai lầm họ đã mắc phải, sẽ khiến họ phải trả cái giá rất đắt.

Không bao lâu sau, chúng tôi đã đến nhà ga Thiếu Một Bước.

Lần này, tôi không được đi qua đại sảnh nữa.

Thay vào đó, chúng tôi đi được một lối đi đặc biệt dành cho tội phạm, lên chuyến tàu đặc biệt dành cho phạm nhân và được chuyên viên tiến lên tiếp đón.

Không giống như lần đầu tiên tôi xuống đây.

Phải hối lộ tên giàu chảy mỡ và tên không có tiền, cuối cùng ngồi trong thùng hàng và đột nhập trái phép vào thành Phong Đô.

Sau khi lên xe, tôi vốn định lặng lẽ ngồi đó.

Rồi âm thầm tìm hiểu rõ tình hình.

Có phải bởi vì chuyện tôi đột nhập vào Âm phủ nên mới bị trừ hết dương thọ không.

Hỏi một câu, yêu đạo hoành hành, phong ấn bị phá hỏng.

Bình Luận (0)
Comment