Nói thẳng một câu, mọi người đều đã chết, ai sợ ai chứ.
“Mẹ kiếp, ông đây vừa lên xe đã nhìn thấy mày chướng mắt.
Để xem ông đây có đánh chết mày hay không!”
“Ngông cuồng lắm, hôm nay ông sẽ cho mày…”
“…”
Mấy tên tội phạm đều bắt đầu đứng lên, vây quanh Bá Thiên Hùng và muốn đánh chết gã.
Trên khéo miệng Bá Thiên Hùng lộ ra một nụ cười lạnh, cơ thể khẽ động.
Một đạo hồn lực kích động, đánh ra một quyền.
Sau một tiếng “Phanh” trầm vang, gã trực tiếp đập mạnh vào một quỷ hồn.
Đồng thời, bảy, tám tên đàn em của gã cũng ra tay.
Mặt khác, mấy tên trọng phạm còn lại lần lượt bị chế phục, tất cả đều bị đánh ngã trên mặt đất, cả người run rẩy.
Ba hồn bảy phách của họ suýt chút nữa đã bị đánh tan.
Còn tôi, trong khoảnh khắc Bá Thiên Hùng ra tay, cũng cảm nhận được một loại dao động khác biệt.
Khác hẳn với những quỷ hồn bình thường, Bá Thiên Hùng này lúc còn sống hẳn cũng là người tu hành…
Thế nhưng chỉ một chút ấy đã thu hút được sự chú ý của tôi.
Những phạm nhân còn lại trong khoang xe thấy thế, tất cả đều bị dọa cho sợ hãi.
Bá Thiên Hùng này vừa mới ra tay, đã suýt đánh cho người ta hồn phi phách tán.
Cho dù đám này đều là những người cực kỳ hung ác, nhưng kẻ ác còn có kẻ ác hơn.
Hiển nhiên, câu này chính là để nói Bá Thiên Hùng.
Dù trước đó có rất nhiều người không phục gã, giờ đã bắt đầu khiếp đảm, không dám nói gì.
Chẳng ai muốn rơi vào cảnh hồn phi phách tán cả. Bởi vì một khi hồn phách đã tan biến, thì có nghĩa là họ sẽ thực sự chết.
Vĩnh viễn không thể tái sinh được nữa.
Tuy rằng hiện tại bọn họ đều đã là quỷ hồn, nhưng họ vẫn có một cơ hội tồn tại, chuyển thế đầu thai, quay lại luân hồi.
Bá Thiên Hùng cười khinh miệt nhìn lướt qua toàn bộ khoang xe: “Làm sao thế, câm hết rồi à? Đầu gối không động đậy nổi sao?”
Lời vừa nói ra, khí tức mạnh mẽ phóng ra ngoài.
Mỗi một ác quỷ trọng phạm ở đây đối diện với gã ta, lần lượt lên tiếng: “Đại, đại ca.”
“…”
Rất nhiều người không tình nguyện mà quỳ xuống, gọi một tiếng đại ca.
Bá Thiên Hùng vô cùng thỏa mãn.
Giống như những gì gã ta vừa mới nói.
Sống, gã phải làm người tài.
Chết, gã phải làm quỷ hùng.
Rất hiển nhiên, gã ta đã làm được.
Cho dù có chết, gã cũng phải làm ác bá của các ác bá, lưu manh trong những tên lưu manh.
Gã phải làm chủ của đám trọng phạm kia.
Nhưng hôm nay, gã đã gặp phải tôi rồi.
Hơn một trăm trọng phạm cùng ngồi bên trong khoang tàu.
Duy chỉ có tôi ngồi ở phía xa xa, vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn gã một cái.
“Nhãi ranh kia, còn chưa biết điều phải không.” Bá Thiên Hùng hừ lạnh.
Sau đó dẫn theo bảy, tám tên đàn em đi tới chỗ tôi đang ngồi.
Một tên trọng phạm đang quỳ dưới đất, thấy thế vội vàng tránh sang một bên.
Nơi này, chính là nơi mà con người ta đánh mất cả đạo đức và nhân tính.
Nên chẳng có ai thèm nhắc nhở tôi một tiếng, kẻ nào cũng vui mừng khi thấy tôi sắp gặp hoạ, kẻ nào cũng muốn nhìn thấy cảnh tôi bị Bá Thiên Hùng đánh đến hồn phi phách tán.
Chẳng mấy chốc, Bá Thiên Hùng đã đi tới trước mặt tôi.
Gã ta giơ một chân lên gác vào chiếc ghế tôi đang ngồi.
“Thằng nhãi, lập tức quỳ xuống, ba quỳ chín lạy với ông đây, kêu tao một trăm tiếng ông nội.
Nếu không, tao sẽ cho mày chết rất thê thảm đấy….”
Những lời nói đó vô cùng đe dọa và tràn ngập sát ý đối với tôi.
Nhưng tôi hoàn toàn khinh thường, chỉ lạnh lùng đáp lại một câu: “Không muốn chết thì cút ngay!”
Tôi đang thực sự rất khó chịu.
Nếu gã dám làm gì nữa, tôi đảm bảo sẽ lập tức cho gã hồn phi phách tán ngay.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù tôi có trúng phải Huyết độc chú, hồn phách bị hao tổn, thực lực hiện tại chẳng còn bằng một phần như khi còn sống đi chăng nữa…
(Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo 瘦死的骆驼比马大: Đây là một câu thành ngữ nổi tiếng của Trung Quốc, có nghĩ là một người đã có địa vị, tài năng, dù có xa cơ lỡ vận thì vẫn hơn những người bình thường. Còn có nghĩa bóng là chớ coi thường kẻ yếu, kẻ hèn mọn vì đôi khi kẻ yếu hèn bề ngoài lại có sức mạnh tiềm ẩn bên trong. Nó cũng tương tự như câu “Yếu trâu còn hơn khỏe bò” của Việt Nam mình.)
Nhưng ông đây lúc còn sống tốt xấu gì cũng là cường giả có tu vi Đạo Tôn trung kỳ.
Trên người còn có nhiều loại linh lực, có thể địch với một vị cường giả bậc Đạo Thánh.
Cho dù tôi đã chết, nhưng không phải là quỷ hồn mà một ác quỷ côn đồ như thế có thể tùy tiện khiêu khích và khinh bạc…
****
Tôi lạnh lùng lên tiếng.
Với Bá Thiên Hùng đứng ở đối diện, căn bản tôi rất khinh thường.
Bá Thiên Hùng và bảy, tám tên đàn em nghe đến đó, sắc mặt lập tức kinh biến.
Bá Thiên Hùng thì vô cùng tức giận.
Gã cho rằng, đây chính là trạm đầu tiên mà gã phải chinh phục khi tới Âm phủ.
Đây cũng là trận chiến đầu tiên cần trải qua, để cho gã có thể lập được uy tín và chỗ đứng ở nơi này.
Nếu không về sau, khi gã xuống đến 18 tầng địa ngục, phải làm thế nào để gã ta có thể trở thành ác quỷ số một trong đám ác quỷ ở đây chứ?
Làm sao gã có thể trở thành đại ca trong ngục tù?
Không thể không nói, ý tưởng của gã cũng không tệ lắm.
Thế nhưng đây chỉ là ảo tưởng của gã mà thôi.
Tại địa phủ này, vĩnh viễn chẳng hề có đại ca ngục tù gì cả, bởi vì mỗi một quỷ hồn khi đi vào nơi này, đều phải chịu sự quản chế và hình phạt nghiêm khắc nhất.
Thế nhưng hiện tại, có lẽ là gã Bá Thiên Hùng này chẳng thể đợi được đến này đó rồi.
“Đại ca, thằng nhãi này quá ngông cuồng.”
“Đại ca, để em đập chết nó cho anh!”
Hai gã đàn em lập tức mở miệng, rồi định nhào lên đánh tôi.