Trong miệng tôi chỉ thốt ra một tiếng hừ lạnh, đột nhiên quay đầu lại.
Khoảnh khắc ấy, một cỗ khí tức vô hình kích động khắp bốn phía.
Hai tên đàn em kia vừa mới xông lên, cơ thể chúng dường như bị xe tải đâm vào.
“Loảng xoảng” một tiếng, cả người hai tên kia trực tiếp bắn ngược ra ngoài.
Sau đó, chúng liên tục hét lên những tiếng “A a a” thảm thiết, suýt chút nữa thì rơi vào cảnh hồn phi phách tán.
Bá Thiên Hùng và những người còn lại thấy như vậy, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Này, này…”
Bá Thiên Hùng thấy cảnh này, cũng rất sợ hãi.
Bởi vì, gã ta cảm nhận được, khí tức kia còn mãnh liệt hơn cả hồn lực của gã.
Gã có thể đoán ra được, lúc sinh thời tôi có thể cũng là một người tu luyện.
Nhưng gã vẫn không chịu lùi bước.
Vì để trở thành ngục bá (người đứng đầu trong ngục), về sau có thể xưng bá tại mười tám tầng địa ngục, hôm nay gã cần phải tạo dựng uy tín cho mình.
Cho nên, Bá Thiên Hùng này dù trong lòng đã run sợ, nhưng vẫn quay lại nói với mấy tên đàn em còn lại: “Lên hết cho tao, giết chết nó.”
Nói xong, mấy tên đàn em còn lại cũng lao về phía tôi.
Bản thân Bá Thiên Hùng cũng giật lấy một tấm ván trên bàn, muốn lao lên đập vào đầu của tôi.
Tâm trạng của tôi đã đang không tốt sẵn, lại bị đám côn đồ này gây sự, đúng là càng phiền lòng hơn.
Lửa giận trong lòng tôi dâng lên, đối mặt với đám ác quỷ cực kỳ hung ác này, tôi lại càng chẳng có chút nương tay này.
Tôi giơ tay lên, đánh ra một chưởng.
Kết quả, một chưởng này có uy lực quá lớn, chẳng phải thứ mà đám tiểu quỷ này có thể ngăn cản được.
Sau một tiếng “Ong” bạo vang, ngoại trừ Bá Thiên Hùng, mấy tên tiểu quỷ còn lại đều bị một chưởng này của tôi đánh chết.
Cả đám lập tức bị hồn phi phách tán.
Bá Thiên Hùng cũng bị hất văng ra xa 5 mét, ba hồn tan ra, bảy phách tách khỏi cơ thể.
Một màn này đã khiến cho tất cả quỷ hồn ở xung quanh nhìn mà ngây ngẩn cả người.
“Này, này…”
“Mạnh quá…”
“Một chưởng, một chưởng đã đánh chết được năm quỷ hồn.”
“…”
Tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, còn mang theo sát ý mà đi về phía Bá Thiên Hùng: “Mày nhất định muốn làm vua của bọn trọng phạm ở đây, đúng không?”
Nói xong, tôi vươn tay nắm lấy một chiếc ghế dựa, chậm rãi bước về phía gã ta.
Bá Thiên Hùng đã cảm nhận được sự chênh lệch về thực lực, lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
“Đại, đại ca tha mạng.
Anh ơi, em sai rồi.
Vua của bọn trọng phạm, để anh, anh làm, em, Bá Thiên Hùng em nguyện làm, làm đàn em cho anh.”
Nhìn sắc mặt của gã này, tôi chẳng có chút rung động nào.
“Loại quỷ hồn như mày, có tồn tại cũng chỉ làm lãng phí không gian.”
Vừa dứt lời, tôi vung chiếc ghế dựa rồi đập mạnh xuống.
Kết quả, lần này tôi dùng lực rất lớn.
“Oanh” một tiếng, toàn bộ khoang xe như xuất hiện một tiếng nổ vang.
Hồn lực cường đại lưu chuyển hỗn loạn, dân trào bên trong khoang xe.
Chuyện này khiến cho hơn trăm quỷ hồn đang ngồi trong này đều run sợ trong lòng, cả đám mở to mắt, líu cả lưỡi mà nhìn tôi chằm chằm.
Mà sau khi tôi ra tay, Bá Thiên Hùng cùng bảy, tám tên đàn em của gã, hồn phách của tất cả đều đã tan thành tro bụi.
Chẳng còn sót lại một tên nào cả.
Khi tôi đứng dậy một lần nữa, nhìn vào rất nhiều linh ác quỷ phạm tội nặng tày trời ở đây…
Đám ác quỷ này thế mà lần lượt quỳ xuống với tôi, hô một tiếng rất lớn: “Đại, đại ca…”
Tôi sửng sốt một chút, nhưng cũng chẳng buồn suy nghĩ gì cả.
Đối mặt với một đám ác quỷ như vậy, tôi cũng chẳng có gì hay để nói.
Tôi thậm chí còn chẳng muốn giải thích, còn về danh xưng “Đại ca” gì đó, tôi cũng không rảnh quan tâm.
Chỉ cần không làm phiền tới tôi, thì chúng thích gọi tôi là gì cũng được.
Tiếp theo đó, tôi trở lại chỗ ngồi của chính mình, tiếp tục lâm vào trầm mặc.
Toàn bộ khoang xe đã rơi vào trong im lặng.
Không còn một chút âm thanh nào cả.
Trong phạm vi 5 mét xung quanh tôi, không có một quỷ hồn nào dám tới gần.
Họ sợ chẳng may làm tôi nổi giận, thì sẽ làm thịt cả một lũ.
Cứ như vậy, chúng tôi tiếp tục ngồi trên xe lửa thêm một ngày nữa.
Chờ đoàn tàu dừng lại, thùng xe lại lần được mở ra, ở bên ngoài khoang tàu thế mà lại vang lên tiếng châm chọc của lũ quỷ sai: “Đám trọng phạm lần này đều là những kẻ cực kỳ hung ác, tôi nghĩ lần này hẳn là phải chết đến 3 phần đấy.”
“Ba phần sao? Kiểu gì thì kiểu, cũng phải chết ít nhất hơn phân nửa trở lên.”
“Đội trưởng, vì sao, vì sao lại có quỷ hồn phải chết ạ?”
“Tiểu Lý, cậu vừa mới tới, nên còn chưa nắm rõ tình hình tại nơi này.
Đám trọng phạm ở trong đó, đều là những lệ quỷ cực kỳ hung ác.
Trên tay mỗi một kẻ ấy gần như đều có một bản án tử.
Trong hơn một ngày này, đám trọng phạm đó ở bên nhau, kiểu gì cũng sẽ xảy ra cự cãi.
Một khi đã xuất hiện cự cãi, kiểu gì cũng có đánh nhau.
Trong khoang xe kia có quỷ sai không? Cậu nói thử xem, có người chết hay không?”
“Đội trưởng, như, như vậy có ổn không?”
“Ha ha ha, Thiên Đạo tuần hoàn.
Kỳ thật, đây cũng chỉ là một cuộc kiểm tra dành cho bọn chúng thôi.
Đám quỷ hồn này đều là ác quỷ, sinh thời đã làm nhiều việc ác.
Không biết đã phạm vào bao nhiêu là vụ án giết người.
Đều chẳng thể đầu thai và có kiếp sau được nữa.
Cậu cũng biết, hiện tại, cả Giếng Luân Hồi, 18 tầng địa ngục,… đến ngay cả phía bên thành Uổng Tử cũng đang bị quá tải, chịu áp lực rất lớn.
Một cuộc khảo nghiệm này, là để kiểm tra xem bọn chúng có biết ăn năn hay không.
Nếu đã không vượt qua được, thì cứ để chúng chết đi.
Đối với đám ác quỷ này, có thể chết bớt tên nào thì hay tên ấy…”
Nói tới đây, liền nghe thấy được tiếng chìa khóa tra vào ổ, rồi sau đó là tiếng mở cửa.