Tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng “Loảng xoảng”, cửa khoang xe được mở ra.
Chỉ là, sau khi cánh cửa được mở ra, mấy tên quỷ sai kia đều bị dọa sợ ngây người.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra, bên trong khoang xe vẫn còn rất nhiều quỷ hồn.
Cái gì mà chết ba phần, hay chết quá nửa…
Nhìn tình hình này, hình như còn chẳng hao mất một tên nào cả.
Đám quỷ sai này đã làm công việc áp tải tội phạm vài chục năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình cảnh này.
“Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy…”
Đám quỷ sai ngơ ngác nhìn nhau, sau đó bắt đầu điểm danh.
Cuối cùng, họ phát hiện ra chỉ chết mất 10 quỷ hồn mà thôi.
Đây thực sự là chuyến xe chở trọng phạm yên bình nhất trong lịch sử của Âm phủ.
Đây cũng coi như là kỷ lục trong số những chuyến xe chở trọng phạm của Âm phủ.
Còn về phần ai đã giết ai, chẳng có quỷ sai nào muốn quan tâm.
Bởi vì, chuyện này đã là chuyện quá mức bình thường rồi.
Về cơ bản thì, Địa phủ đã ngầm đồng ý với những “Quy tắc” như vậy rồi.
Chẳng mấy chốc, hơn trăm trọng phạm được dẫn ra bên ngoài.
Chỉ có tôi và mười mấy quỷ hồn xa lạ khác, là được Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi như cũ.
Hắc Bạch Vô Thường có địa vị rất cao tại Âm phủ, giờ phút này, họ đang cưỡi hai con ngựa giấy, đi phía trước.
Đám quỷ hồn chúng tôi bị bọn họ tròng xiềng xích lên, kéo theo cả một chặng đường.
Không bao lâu sâu, chúng tôi liền nhìn thấy Quỷ Môn Quan sừng sững trong đám mây, cứ như một ngọn núi lớn vậy.
Đi qua nơi này, chúng tôi sẽ thực sự đặt chân vào Minh giới rồi.
Tôi nhớ rõ, năm ấy, tôi và Mộ Dung Ngôn cũng đã xen lẫn vào đám tù nhân, trà trộn vào thành Phong Đô.
Nhưng lần này thì không cần nữa.
Bởi vì, lần này tôi đã trở thành tù nhân chân chính rồi.
Quỷ hồn đi cạnh xung quanh cũng đồng loạt tránh sang hai bên, Hắc Bạch Vô Thường dẫn chúng tôi đi thẳng vào trong thành.
Trước kia, khi chúng tôi muốn vào Quỷ Môn Quan, còn phải trải qua sự kiểm tra của quỷ sai và trạm kiểm soát.
Nhưng vì có Hắc Bạch Vô Thường đi trước dẫn đường, nên chúng tôi cứ đi thẳng vào thôi.
Chẳng những không cần trả tiền để qua trạm kiểm soát, mà còn thấy tên quỷ gác cổng khom lưng cúi đầu, a dua nịnh hót.
Bởi vì tại Địa phủ, Hắc Bạch Vô Thường có địa vị cực cao.
Là những vị âm soái đứng đầu âm sai, chỉ đứng sau Thập Điện Diêm La nữa thôi.
Địa vị của hai người này có thể ngồi ngang hàng cùng với cùng tứ đại Phán Quan.
Cho nên, chúng tôi đã bước vào Quỷ Môn Quan một cách rất suôn sẻ.
Lại một lần nữa, tôi bước đi trên con đường Hoàng Tuyền dẫn tới thành Phong Đô…
*****
Tại Âm phủ, bầu trời luôn luôn có màu xám xịt.
Mọi thứ ở đây đều chỉ có đúng ba màu: đen, trắng và xám.
Ngay cả cây cối, hoa cỏ ở đây cũng đều có chung một màu xám xịt.
Con đường Hoàng Tuyền dưới chân, những phiến đá màu vàng, còn có dòng nước chảy trong suối vàng…
Trong thế giới đen trắng này, trông chúng có vẻ rất chói mắt
Hoàng Tuyền lộ kéo dài vô tận, nhìn mãi mà chẳng thấy điểm cuối ở đâu.
Khi tôi bước đi trên con đường này thêm một lần nữa, ký ức năm ấy như vẫn còn tươi nguyên.
Lần đầu tiên đến đây, tôi vô cùng thích thú và tò mò về nơi này.
Tôi đồng hành cùng Mộ Dung Ngôn, vừa đi vừa dừng, thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Năm ấy, tôi đã vui vẻ và hạnh phúc biết nhường nào, nhưng tiếc rằng điều ấy chỉ tồn tại trong mấy năm ngắn ngủi thôi.
Hiện giờ, tôi đã quay trở lại nơi này, chỉ là đã không còn Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh nữa.
Thứ duy nhất tôi có hiện giờ, cũng chỉ là gông cùm và xiềng xích trên tay chân mà thôi.
Hắc Bạch Vô Thường kéo theo một nhóm trọng phạm chúng tôi, không ngừng bước đi về phía trước.
Trên đường có rất nhiều quỷ hồn, nam nữ già trẻ đều có, lúc này, họ đầu lần lượt nhường đường cho đoàn quỷ sai.
Chẳng mấy bao lâu, chúng tôi đã tới Ác Cẩu Lĩnh (đồi chó dữ), một trong bốn cửa ải của Hoàng Tuyền.
Oán khí của ác quỷ ở đây đã biến thành Ác Cẩu Lĩnh này.
Những du hồn dã quỷ đi qua nơi này, trừ khi là bậc đại thánh nhân, còn những kẻ có “Tham, sân, si” trên người thì đều sẽ bị chó dữ cắn xe.
Cho đến khi toàn bộ “Tham, sân, si” bị chó dữ ăn hết sạch mới thôi.
Khi tới nơi này, có người bước đi như bay, mà không hề bị chó dữ cắn xé.
Nhưng cũng có kẻ không thể di chuyển dù chỉ một bước, hồn thể của họ thậm chí còn chưa được hội tụ hoàn chỉnh, đã bị chó dữ cắn xé thành từng mảnh nhỏ.
Mới vừa đặt chân vào Ác Cẩu Lĩnh chưa được bao lâu, tôi đã nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội.
“Gâu gâu gâu…”
Âm thanh đó cũng vang lên không ngừng.
Tiếng đám quỷ hồn kêu la thảm thiết, hết đợt này đến đợt khác, tiếng rên rỉ liên miên chẳng dứt.
Bởi vì những quỷ hồn chúng tôi có mặt ở đây đều là trọng phạm, phạm phải biết bao nhiêu là tội ác.
Khác với những quỷ hồn bình thường, không phạm phải tội nghiệt gì…
Quỷ hồn bình thường khi đi qua Tứ quan Hoàng Tuyền, chờ khi mọi tức giận và oán hận trên người tiêu tan hết, họ có thể tới Điện Diêm La trình diện.
Về cơ bản là họ có thể đi đầu thai luôn, hoặc là ngồi trong ngục mấy năm, sau đó có thể rời đi.
Nhưng, như đã nói, chúng tôi hoàn toàn khác với các quỷ hồn bình thường đó.
Bị quỷ sai dẫn đi, tuy rằng đám chó dữ ở xung quanh không dám tới gần, chúng tôi sẽ không phải chịu đựng sự đau khổ từ Tứ quan Hoàng Tuyền.
Nhưng nhóm quỷ chúng tôi gần như đều sẽ bị giáng xuống 18 tầng địa ngục.
Tới nơi đó, chúng tôi mới phải chịu sự tra tấn thực sự.
So sánh với mấy nơi như Ác Cẩu Lĩnh, núi Kim Kê, gì gì đó, quả thật những nơi ấy chỉ là trò chơi con nít mà thôi.
Do đó, chúng tôi di chuyển rất nhanh.